Nói đến cùng, vẫn là khuyên cô đi đến Lộc gia.
Tô Nhuyễn thầm nghĩ, chờ cô thật sự đi tìm Lộc Minh Sâm, người muốn khóc sẽ chính là bọn họ.
Không có đường cao tốc cùng tàu cao tốc thì đi xa đúng là việc làm hành xác bản thân.
Tô Nhuyễn ngồi xe khách từ đường quốc lộ, một đường này xóc nảy đến khi tới thành phố Đông Lâm đã qua buổi chiều một chút.
Sau đi xuống xe cô đi WC trước, cô thay sang cái áo tơ vàng mặc chung với váy nhung đỏ đi kèm với giày da. Đem đầu tóc tán loạn vì ngủ trên xe sửa sang lại cho gọn gàng rồi đi ra ngoài.
Tuy rằng hôm nay không chắc có thể gặp được mẹ, nhưng Tô Nhuyễn vẫn hy vọng khi nhìn thấy đối phương thì bản thân mình luôn ở trong trạng thái tốt nhất.
Đúng vậy, cô không có đi tìm Hồ Thẩm Nhi, cũng không có gọi điện thoại cho mẹ của cô.
Tuy rằng đời trước cha kế và em trai cùng cha khác mẹ này đối xử với cô không tồi, nhưng lúc ấy cô đã là người bệnh nan y sắp chết. Hơn nữa, cũng coi như đã đạt được công thành danh toại rồi, ít nhất cũng không có tranh chấp gì về chuyện tiền nong, tự nhiên tất cả mọi chuyện đều rất tốt.
Hiện giờ cô lại là kẻ nghèo hèn, mà nói tới hiện giờ cái gọi là điều kiện tốt cũng chỉ là danh phận người của huyện Khai Vân mà thôi. Ở thành phố này mẹ cô với cha dượng cũng chỉ là vợ chồng công nhân viên chức bình thường, huống chi ở phía sau cô còn liên quan tới Tô gia. Nhìn cách người của Tô gia đối xử với Lý Nhược Lan có bao nhiêu chán ghét, chỉ cần đυ.ng vào chính là chọc tới một mớ phiền toái. Cô cũng không muốn phá hoại sinh hoạt bình thường của mẹ cô cùng với gia đình mới.
Cho nên kế hoạch của Tô Nhuyễn là một mình gặp mặt Lý Nhược Lan rồi đem chuyện của Tô Văn Sơn nói rõ ràng. Tạm thời giữ mối quan hệ như vậy là đủ rồi.
Tô Nhuyễn bị dòng người đang chen chúc kéo nhau đi lên xe buýt, lại một lần khắc sâu trong nhận thức của cô là cô đã quay trở về thời gian hai mươi năm trước.
Ngày sau đã rất khó nhìn thấy kiểu mọi người ồn ào chen lấn nhau leo lên xe buýt, nhìn thấy cảnh này thật sự có chút thân thiết.
Lại không nghĩ rằng điều càng thân thiết hơn nữa rất nhanh liền tới rồi.
Số người lên xe buýt dần dần tăng nhiều, người bán vé cao giọng nhắc nhở, “Trạm tiếp theo là ga tàu hỏa, người lên xe rất nhiều, mong hành khách trông giữ tư trang và hành lý của mình cẩn thận!”
“Xin nhắc lại, nhất định các hành khách phải quản tốt tư trang cùng hành lý của bản thân!”
Đây chính là nhắc nhở mấy vị đại ca ăn trộm, ở thời đại này không có hệ thống tên thật cùng camera theo dõi, ga tàu hỏa cùng bến xe là nơi mà ăn trộm, cướp bóc cùng bọn buôn người lui tới nhiều nhất.
Tô Nhuyễn cũng cẩn thận đem balo di chuyển đến trước ngực ôm chặt.
Chờ xe buýt dừng lại ở ga tàu hỏa, một đám người xách bao lớn bao nhỏ vây quanh đi lên, Tô Nhuyễn tận mắt nhìn thấy đã có người bị chen lấn đến hai chân không chạm đất bị đẩy sang đây.
Bị dẫm chân, bị xô đẩy. Lập tức liền có người hùng hùng hổ hổ gào lên.
Có hai người phụ nữ trung niên tính tình hung dữ cùng hai thanh niên đều bắt đầu động thủ xô đẩy, ảnh hưởng không ít tới mọi người đứng xung quanh.
Bọn họ hướng về phía Tô Nhuyễn đang đứng một chút, những câu chửi thô tục liên tiếp văng ra cùng với nước miếng, khiến cho hành khách đứng bên cạnh đều cảm thấy khó chịu và phiền tới nỗi không chịu được.
Xung quanh lập tức có người đứng ra khuyên giải, trong đó một cô gái đanh đá không phân rõ đen trắng đã trực tiếp đem khuyên can đều lôi kéo tiến vào, kết quả lại biến thành đánh hội đồng.
Người bán vé liên tiếp cao giọng nhắc nhở, “Mọi người hãy bình tĩnh lại đi, mau trông coi tư trang của bản thân mình cho thật cẩn thận!”