Hoắc Hướng Dương nhìn thấy Tô Nhuyễn đứng ở sau, anh ta mới nhớ ra hôm nay chưa nói với cô được mấy câu, thấy cô yên lặng đứng một bên thì trong lòng anh ta vừa xấu hổ vừa áy náy.
Anh ta vội vàng nói: "Vậy phiền em, chúng ta đi trước đón xe nhé?" Như vậy thì hai người có thể bên nhau một lúc, cũng không quá thất lễ.
Lúc này Tô Nhuyễn mới nhìn anh ta.
Vẻ mặt không cảm xúc của cô làm cho Hoắc Hướng Dương thấy khó chịu, dường như cô không thèm để ý anh ta khiến anh ta không vui.
" Không cần." Tô Nhuyễn nói
Trái tim Hoắc Hướng Dương thắt lại, anh ta thấy Tô Nhuyễn tỏ vẻ không sao, vẻ mặt của cô có chút tự hào: "Thanh Thanh nhà tôi đã chuẩn bị sẵn tất cả cho mọi người rồi."
" Nó từ nhỏ vẫn luôn chu đáo."
Liêu Hồng Mai đang định nói:....
Tô Nhuyễn nói hết những gì bà ta định nói mà dáng vẻ còn y hệt.
Thím Triệu không nhịn được mà cười, nói với Tô Nhuyễn: "Đồ quỷ hẹp hòi."
Hoắc Hướng Dương dù ngu thế nào cũng nhận ra thái độ của Tô Nhuyễn, lập tức xấu hổ nhìn Tô Thanh Thanh, anh ta cười với Tô Nhuyễn: "Tô Nhuyễn em đừng đùa."
Tiếng xe ầm ầm truyền đến, Tô Văn Xuyên mở cửa xe ba bánh trước mặt mọi người, cười nói: "Không còn sớm nữa, để tôi đưa mọi người trở về."
Tô Nhuyễn cười, nhướng mày nhìn Hoắc Hướng Dương: "Tôi không đùa, anh xem, đây là do Thanh Thanh sắp xếp."
Hoắc Hướng Mỹ đã hiểu ra thái độ của cô, bà ta hơi nhíu mày nhưng lập tức bình tĩnh lại nắm lấy tay Tô Nhuyễn: "Em gái đã chu đáo như thế chắc chị gái còn chu đáo hơn."
Bà ta nhìn về phía bà Tô và thím Triệu cười nói: "Nhà họ Tô nuôi dạy khuê nữ thật tốt, nhất là Tô Nhuyễn xinh đẹp, hào phóng."
Xong lại vỗ tay của Tô Nhuyễn, ra vẻ thân mật nói: "Đứa trẻ ngoan, dì rất thích con, nếu rảnh nhớ để Hướng Dương đưa con về nhà dì chơi."
Hoắc Hướng Dương vội gật đầu, nhìn Tô Nhuyễn với ánh mắt dịu dàng.
Tô Nhuyễn đỡ mẹ Hoắc lên xe, giả vờ như không thấy.
Sự dịu dàng rẻ tiền này khiến cô ghê tởm.
Nhưng Tô Thanh Thanh không nghĩ thế, cô ta thấy thái độ của Hoắc Hướng Dương với Tô Nhuyễn thì trong lòng vô cùng lo lắng.
Khi mẹ Hoắc nói câu cuối làm cô ta hiểu được chuyện kết hôn với nhà họ Lộc là trở ngại giữa cô ta và Hoắc Hướng Dương."
Không chỉ nhà họ Hoắc có ý kiến mà bà Tô cũng tức giận, sau khi thím Thẩm đi, bà đóng cửa chất vấn Tô Thanh Thanh: "Cô muốn làm gì? Cô đã cùng nhà họ Lộc đính hôn rồi sao còn phá đám hôn sự của chị cô? Cô không muốn chị cô sống tốt sao?"
Liêu Hồng Mai thấy bà Tô tức giân cũng không vui nói: "Thanh Thanh làm gì sai? Nhuyễn Nhuyễn không quan tâm cũng không chủ động, người ta thích Thanh Thanh cũng sai sao?"
Bà Tô bị lời nói của bà ta chọc giận, chỉ ngón tay vào Liêu Hồng Mai: "Đu người ta có thích nó thì nó cũng đính hôn rồi."
Tô Thanh Thanh bị lời của bà Tô làm cho khó chịu, lạnh nhạt nói: "Chẳng lẽ đính hôn không thể hủy sao?"
Bà Tô trừng mắt: "Cô, cô nói gì? Cô mới đính hôn xong giờ đòi hủy?"
Bà thấy vẻ mặt Liêu Hồng Mai như đã biết trước chuyện này, lập tức hiểu ra, đây không phải quấy rối mà là âm mưu.
"Các người, các người có thâm thù với Nhuyễn Nhuyễn sao?" Bà Tô tức đến run người: "Các người muốn hại chết cả nhà họ Tô sao?"
Liêu Hồng Mai sợ bà nổi giận nên vừa đỡ bà vừa dịu giọng nói: " Nhà họ Lộc vốn đã vừa ý Tô Nhuyễn mà.."
"Vậy các người làm ra chuyện gì? Do các người lừa rằng Nhuyễn Nhuyễn muốn kết hôn nên cướp hôn sự của nó sao?" Bà Tô lạnh lùng nói: "Vì chuyện này nhà họ Lộc ghi hận nó, bắt nó phải kết hôn sớm, giờ các người lại muốn nó gả sang đó."
" Các người nghĩ nhà họ Lộc giống Nhuyễn Nhuyễn, làm gì cũng được hả?"
Liêu Hồng Mia im lặng, đây cũng là chuyện bà ta băn khoăn.
Nhà họ Lộc không dễ trêu vào, năm đó họ đây đã rất ngang ngược, quyền thế.