Chương 2.3: Túi rác

Cố Thiếu Kỳ cầm một miếng thịt cỡ cờ mạt chược trong túi ra, quan sát dưới ánh nắng: "Mô da săn chắc, lỗ chân lông nhỏ, nhiều lớp, mỡ có màu hơi càng không giống thịt bò, dê, heo."

Giọng nói của anh đá hòn đá lay động trong suối trong, trong veo, gọn gàng. Ánh nắng dâng lên chiếu lêи đỉиɦ đầu anh khiến cho trên mặt anh phủ lên ánh sáng dịu dàng, càng làm nổi bật lên dáng vẻ dịu dàng như ngọc, áo trắng như tuyết.

Hình tượng vốn tươi đẹp nhưng vì mảnh thịt trong tay anh mà trở nên đáng sợ.

Lạc Uyên nghe Cố Thiếu Kỳ nói vậy, trong lòng có suy đoán bất thường: "Là thịt người à?"

Cố Thiếu Kỳ lắc đầu: "Quá nát, khó mà nói được, cần nhiều mẫu hơn."

Tôn Tiện Binh nghe vậy đứng dậy khỏi đám người, lớn tiếng báo cáo: "Báo cáo, ở ngõ Hoa Quế, ngõ Hồng Gia, ngõ Xương Phong, ngõ Song Đồng có mười túi."

Lạc Uyên chợt đứng lên: "Mau dẫn chúng tôi đi!"

Bây giờ đầu tiên cần xác nhận thịt đó của con người hay là của động vật.

Nếu là của người, thuộc về vụ án gϊếŧ người phân xác, tính chất vụ án vô cùng ác liệt, nhất định phải khởi tố điều tra ngay.

Nếu như của động vật quý hiếm, liên quan đến săn bắt trái pháp, sẽ phạm tội gϊếŧ hại động vật hoang dã, phải khởi tôs điều tra.

Nếu như loại thịt bình thường để ăn thì chỉ là việc nhỏ, không đủ để khởi tố. Nhiều nhất chỉ đẻ đồng chí đồn công an điều tra làm rõ, tìm ra người để phê bình giáo dục, đừng lãng phí thức ăn mà thôi.

Ở xung quanh thùng rác đầu ngõ có nhiều dâu chân hỗn loạn, chó hoang xới tung rác rưởi khắp nơi, bảo vệ hiện trường không có ý nghĩa nữa. Lạc Uyên chỉ huy cảnh sát thu gom tất cả thịt, xương cốt trong thùng rác ở ngõ Hoa Tiêu.

Có tổng cộng mười lăm túi.

Trên túi nhựa không phát hiện dấu vân tay.

Không có xương to, xương sọ, tất cả xương cốt và thịt đều bị chặt thành hai tấc.

Cố Thiếu Kỳ tìm được một ngón tay người trong đống thịt bị chặt không nhìn ra hình dạng, sắc mặt trở nên nghiêm túc, quay đầu nhìn Lạc Uyên: "Có thể khởi tố rồi."

Vụ án gϊếŧ người tàn nhẫn.

Tâm trạng của Lạc Uyên hơi nặng nề nhìn về phía Hạ Mộc Phồn, Ngu Kính và Tôn Tiện Binh vẫn luôn canh giữ hiện trường: "Làm rất tốt, cảm ơn sự phối hợp và giúp đỡ của mọi người, tôi sẽ báo cáo sự thật."

Vụ án phân xác có tình tiết nghiêm trọng, tính chất đáng sợ, đây là án lớn.

Khi khởi tố vụ án đều có thủ tục, Lạc Uyên cũng cần báo cáo với cấp trên, bọn người của tổ trọng án rời khỏi hiện trường.

Vừa rồi, ngõ Hoa Tiêu vô cùng ồn ào bây giờ đã yên tĩnh lại.

Tôn Tiện Binh nhìn bóng lưng thành viên tổ trọng án rời đi, lúc này mới có cơ hội biểu đạt sự hưng phấn trong lòng: "Tốt quá rồi! Tổ trưởng Lạc nói sẽ báo cáo sự thật, Đại Ngu, anh nói có phải chúng ta được tính là lập công không?"

Tính cách của Đại Ngu tương đối thành thật, nhìn Tôn Tiện Binh nói: "Phải phá án mới tính lập công."

Tôn Tiện Binh bị đả kích, xụ vai xuống: "Hừm, xem qua vụ án này rất khó, thi thể đã bị chém nát như thế, sao biết là ai chứ? Vừa rồi cảnh sát tuần tra đã hỏi mấy lần, nhưng không ai biết ai ném túi rác này cả. Ngay cả thi thể này của ai còn không biết, tìm hung thủ nói nghe thì dễ."

Hạ Mộc Phồn không hề nhụt chí: "Sợ gì khó chứ, gϊếŧ người phân xác thì phải có thời gian lập kế hoạch và quá trình chuẩn bị, chắc chắn sẽ để lại rất nhiều vết tích để điều tra. Chỉ cần chúng ta thận trọng thì sẽ tìm được manh mối."

Tôn Tiện Binh thích cô không sợ trời, không sợ đất, dũng cảm xông về phía trước như hôm nay, chỉ muốn kéo bả vai của cô gọi một tiếng anh em tốt. Chỉ tiếc nam nữ khác biệt, anh ấy giơ tay lên, cuối cùng vẫn rụt lại gãi đầu: "Ừm! Vậy cố gắng phá án."

Ngu Kính cũng bị Hạ Mộc Phồn lan truyền sức mạnh, cười ha ha nói: "Tiểu Hạ nói đúng. Tổ trọng án tiếp nhận vụ án, đồn công an cơ sở của chúng ta cố gắng hỗ trợ phá án nhé."

Vừa về tới đồn công an, sau khi ghi chép theo yêu cầu, Ngụy Dũng triệu tập họp, bắt đầu bố trí công việc.

"Tổ trọng án khởi tố cần một thời gian, đồn công an chúng ta phải làm trước những việc cần làm. Thứ nhất, lấy thùng rác làm trung tâm, xác định khu vực điều tra trong phạm vi bán kính ba cây số, tiến hành điều tra dân cư xung quanh xem có nhân vật khả nghi lén ném rác ban đêm hay không. Thứ hai, tiến hành sắp xếp hồ sơ cư dân ngõ Hoa Tiêu và liên lạc với bảo vệ nhà máy dệt, tìm kiếm người mất tích. Thứ ba, lúc nào cũng phải giữ liên lạc với cục thành phố, nắm giữ tư liệu trực tiếp."

Hạ Mộc Phồn và tất cả cảnh sát cùng đứng lên nghiêm túc, lớn tiếng nói: "Rõ!"

Ngụy Dũng nhìn từng gương mặt trẻ tuổi trước mắt, trong lòng ông dâng lên sự hào hùng đã lâu không có. Ông đã từng là một người nhìn thấy vụ án lớn sẽ xốc lên tinh thần, là dũng sĩ càng khó khăn càng xông về phía trước, nhưng mà...

Ngụy Dũng không nhớ lại nữa, nhìn Hạ Mộc Phồn: "Hôm nay, cô là người đầu tiên phát hiện sự khác thường, lại cùng Tiểu Tôn tìm nhiều mảnh thi thể nhất, biểu hiện không tệ." Trường Giang sóng sau đè sóng trước, Ngụy Dũng có thể nhìn thấy người trẻ tuổi dũng cảm đi về phía trước, trong lòng ông rất vui mừng.

Tôn Tiện Binh cũng khen cô: "Đúng thế, hôm nay Tiểu Hạ vô cùng dũng mãnh. Cô ấy tự tay nhấc từng túi xác lên như thế! Máu chảy ra..."

Trong mắt Ngu Kính đầy vè khen ngợi: "Tiểu Hạ không chỉ có mũi thính mà còn gan dạ, cẩn thận. Nếu như không có cô ấy cảnh giác cao, phát hiện những mảnh xác này kịp lúc thì chờ xe rác đến, tất cả chứng cứ phạm tội đều bị hủy. Vậy khu chúng ta quản lý lại có một người chết oan rồi."

Ngụy Dũng khẽ gật đầu: "Cảnh sát chúng ta nên như thế, không nên bỏ qua người xấu, không nên để lọt chuyện xấu. Chỉ cần khả nghi thì chúng ta phải truy xét đến cùng!"

Dường như có một hạt giống âm thầm nảy mầm trong lòng Hạ Mộc Phồn.

Mặc dù non nớt nhưng lại tràn đầy sức sống.

Hạ Mộc Phồn ưỡn ngực, nhanh chóng đáp lại: "Rõ!"