Máu màu đen chảy từ túi rác xuống khiến Vương Lệ Hà rùng mình, bà ấy nắm chặt cảnh sát đứng cạnh mình, khóc nức nở năn nỉ: "Tôi báo cảnh sát, bây giờ tìm được Đậu Đậu rồi, có phải nên về đồn công an lập hồ sơ ký tên không? Cậu dẫn tôi về đi, thứ đó tôi không nên nhìn."
Nhưng đám cảnh sát không hề động.
Bước chân của mỗi người như dính trên đất, trừng to mắt nhìn túi nhựa màu đen trong tay Hạ Mộc Phồn, tim đập nhanh hơn, miệng đắng lưỡi khô.
... Đó là cái gì?
... Là thịt sao? Thịt gì thế?
Ngu Kính không ngờ Hạ Mộc Phồn lại to gan như thế? Không chỉ không sợ bẩn mà thối mà còn cầm túi máu đứng nghiêm, trong mặt không hề có vẻ sợ hãi.
Ngu Kính không suy nghĩ nhiều, đi lên nhận túi trong tay cô để dưới đất.
Chiếc túi đang bị cột chặt, Ngu Kính tháo ra, một đống thịt và xương vỡ hiện ra trước mắt.
Mùi máu tanh nồng nặc phả vào mặt khiến cho người ta buồn nôn.
Tôn Tiện Binh ngày nào cũng la hét phá án lập công, khi nhìn thấy xương cốt, máu thịt bị chém thành mảnh vụn, dường như cổ họng bị cái gì đó siết lại, sắc mặt trở nên trắng bệch.
"Đây... Là thịt gì thế?"
"Không phải thịt người chứ?"
"Vụ án phân xác à?"
Tôn Tiện Binh căng thẳng trở nên nói rất nhiều, liên tục lải nhải: "Má ơi, đây là án lớn, nhất định phải báo cáo ngay. Mau báo cáo vụ án với đại đội hình sự trinh sát thị cục công an. Vụ án này chúng ta không xử lý được. Để tôi nghĩ lại đã, trong vụ án phân xác thì quan trọng nhất là phải tìm được nhiều phần xác nhất, phát hiện ra đặc điểm của người bị hại, tra được nguyên nhân..."
Từ trước đến nay Hạ Mộc Phồn to gan, không hề bị tâm trạng căng thẳng của Tôn Tiện Binh ảnh hưởng. Cô vẫn bình tĩnh, xách ra bốn túi màu đen khác biệt từ ba thùng rác.
Máu thịt nặng trĩu bày trên đất, có hai túi bị chó hoang xé rách, thịt dính rác, máu hòa với nước bẩn, cảnh tượng u ám.
Khứu giác của chó mèo rất nhạy, có thể ngửi thấy mùi thịt. Trong thùng rác tùy ý vứt thịt, cho dù giấu ở dưới đáy thì cũng bị bọn chúng ngửi thấy.
Nếu không phải Hạ Mộc Phồn nghe thấy tiếng bàn tán của động vật, có lẽ những mảnh thịt này đã bị chó hoang chia nhau ăn, ngay cả xương cốt cũng bị gặm ăn không còn mảnh nào. Đợi khi xe rác chạy đến, tất cả chứng cứ đều biến mất không còn, đúng là tính toán tốt!
Ngu Kính không dám chạm tay vào, tìm một cây gậy gỗ lật qua lật lại bên trong cúi đầu tìm kiếm hồi lâu. Anh không chịu được cảm giác buồn nôn trong lòng, ngước mắt nhìn Hạ Mộc Phồn: "Em cảm thấy đây là thịt gì?"
Hạ Mộc Phồn chớp mắt, dường như có ngọn lửa nhỏ bùng lên trong mắt cô. Cô lắc đầu, không tỏ thái độ.
Quân đội huấn luyện nghiêm ngặt khiến Ngu Kính duy trì sự cảnh giác nhạy cảm, anh nhìn đồng hồ đeo tay, nhanh chóng suy tư.
Thứ nhất, công nhân môi trường khu bọn họ quản lý sẽ thu rác hai lần vào buổi sáng và tối. Bây giờ là 9 giờ 32 phút, trong thùng rác chất đầy các loại rác thải sinh hoạt, xem ra còn chưa kịp thu rác ở khu này. Từ chiều sâu mảnh thịt bị giấu mà đoán, thời gian vứt mảnh thịt chắc là tối hôm qua hoặc là rạng sáng hôm nay.
Thứ hai, trời nóng nực, thịt hỏng nhanh, đống thịt này chỉ có mùi thối rữa thoang thoảng, nói rõ lúc vứt bỏ thịt vẫn còn tươi mới. Nếu như loại thịt để ăn bình thường, sao có người vứt bỏ thịt vẫn chưa hỏng như thế?
Nhân lúc tối lén lút vứt bỏ nhiều thịt tươi như thế, trong chuyện này chắc chắn có vấn đề.
Ngu Kính nghĩ đến đây đứng lên, nhíu mày: "Nhất định phải báo cáo với đại đội hình sự trinh sát hình sự trinh sát cục thành phố, mời pháp y đến kiểm tra."
Đồn trưởng Ngụy Dũng nhận được tin tức, vội chạy đến ngõ Hoa Tiêu.
Khi nhìn thấy năm túi rác xếp hàng ở đó, trong túi màu đỏ là thịt lớn nhỏ không đều nhau, màu vàng xen lẫn thịt mỡ, màu trắng chính là xương đã bị chặt thành mảnh nhỏ xen lẫn chất bẩn của máu. Hình ảnh quá đáng sợ, sắc mặt Ngụy Dũng trắng bệch, ông lui lại mấy bước, tay phải chống lên tường mới đứng vững.
Hạ Mộc Phồn ngước mắt nhìn Ngụy Dũng, ánh mắt từ mặt tái nhợt của ông chuyển qua hai chân đang run khẽ. Nghe nói đồn trưởng Ngụy là cựu cảnh sát hình sự, hơn bốn mươi tuổi mới lui khỏi vị trí tuyến hai của đại đội hình sự trinh sát cục thành phố, được điều đến đồn công an làm việc. Ông là cựu đồng chí đã trải qua rất nhiều vụ án lớn, chắc là có kiến thức rộng rãi, sao lại sợ máu được?
Sau khi hít sâu mấy hơi, Ngụy Dũng kiềm chế cảm giác run rẩy, khàn giọng nói: "Phong tỏa... Hiện trường, báo cáo." Ông làm ở đồn công an mười năm, chỉ ngóng trông một đời bình an, một góc an bình.
Nhưng bây giờ xem ra đường An Ninh không còn bình an nữa.
Thùng rác màu lam, túi rác màu đen xen lẫn xương và thịt nát... Có vẻ vô cùng quỷ dị, dường như có một đám mây đen bao phủ ngõ Hoa Tiêu yên tĩnh này.
Sau khi báo cáo với cục công an, lại kéo dây cảnh giới, Ngu Kính và Tôn Tiện Binh cùng nhìn về phía đồn trưởng: "Đồn trưởng Ngụy, tiếp theo chúng tôi nên làm gì? Chờ đợi thôi sao?"
Ngụy Dũng cố gắng để trong lòng mình bình tĩnh lại, sau khi lên tiếng hỏi tình huống, kinh nghiệm phá án nhiều năm khiến ông phản ứng nhanh nhạy hơn: "Đại Ngu, liên hệ cục bảo vệ môi trường, buổi sáng ngừng thu gom rác."
Ngu Kính đứng nghiêm: "Rõ!"
Ngụy Dũng nhìn về phía ba cảnh sát khu phố sắc mặt trắng bệch: "Các cậu hỏi thăm cư dân xung quanh, tối hôm qua đến rạng sáng nay có ai thấy người nào ném túi rác màu đen thế này không."
Năm túi rác nặng nề như thế không thể nào chỉ ném một lần được, nhất định là phải vận chuyển nhiều lần, hoặc dù xe nhỏ đẩy đi. Nếu có người chứng kiến, cho dù nhìn thấy một bóng lưng cũng có thể cung cấp manh mối phá án.
Ba cảnh sát khu phố cùng đáp lời, chen vào đám người bắt đầu hỏi thăm.
Ngụy Dũng lại nhìn về phía Tôn Tiện Binh: "Cậu và Tiểu Hạ tìm kiếm dọc theo đường An Ninh, nhìn xem có túi rác tương tự không."
"Vâng!"
Tôn Tiện Binh quay đầu ra hiệu cho Hạ Mộc Phồn đuổi theo.
Ngụy Dũng căn dặn bọn họ: "Nếu như phát hiện sự khác thường thì đừng dịch chuyển, phòng ngừa phá hư hiện trường."
Lúc này Hạ Mộc Phồn mới ý thức được vừa rồi khi mình xách túi rác ra khỏi thùng rác không đeo bao tay. Nếu như trên túi rác còn có dấu vân tay, có lẽ sẽ bị phá hỏng.
Tôn Tiện Binh hỏi: "Nhưng mà trong thùng rác khắp nơi đều là túi đen kia, tôi không mở ra sao biết trong túi nào đựng thịt?" Một chữ "Thịt" khiến anh sợ hãi, bắt đầu nôn khan.
Ngụy Dũng trầm mặc, khẽ gật đầu: "Vậy trước tiên chờ đã, chúng ta bảo vệ hiện trường, báo cho cục thành phố phái cảnh khuyển đến."
Tôn Tiện Binh vội nói: "Vâng."
Nhưng trong mắt Hạ Mộc Phồn lại lóe lên ánh sáng kích động: "Đồn trưởng Ngụy, thịt chưa phân hủy tôi ngửi thấy được, cho tôi tìm thử đi." Cơ hội lập công đang ở trước mắt, sao cô bỏ qua được?
Ngụy Dũng nhìn về phía Hạ Mộc Phồn bình thường biếng nhác: "Chẳng lẽ mũi của cô còn thính hơn cảnh khuyển? Nào, nói thử xem trong thùng rác nhiều rác thải chất đống như thế, sao cô có thể phán đoán những miếng thịt này có vấn đề?"
Hạ Mộc Phồn thẳng eo, ánh mắt nhìn thẳng Ngụy Dũng.
"Bên cạnh thùng rác có chó hoang quanh quẩn, thấy có người đến vẫn không muốn rời đi, chuyện này rõ ràng không bình thường. Hơn nữa, chó hoang ở thành phố sợ người, rốt cuộc có gì khiến bọn chúng mạo hiểm bị người ta xua đuổi cũng muốn tìm kiếm trong thùng rác chứ? Tôi nhích lại gần ngửi, ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng. Mặc dù mùi này bị rác rưởi hôi thối che giấu nhưng có thể phân biệt được là máu tươi. Lúc đó, tôi nghĩ đây là thứ khiến chó hoang cố chấp. Tôi đi đến bên cạnh thùng rác nhìn thấy một túi rác màu đen bị chó hoang đào lên trên, mùi máu tươi rất nồng. Tôi cầm lên thử, nhìn hình dạng của túi có thể phán đoán không phải thịt không có xương bị vứt bỏ mà là nhiều thịt ít xương. Túi này rất nặng khoảng hai ký rưỡi."
Hạ Mộc Phồn nói xong phát hiện của mình, nhìn quanh hoàn cảnh ngõ Hoa Tiêu: "Sếp nhìn xem, ngõ Hoa Tiêu bị tổn hại nghiêm trọng, trên đường có dây điện, dây điện thoại treo khắp nơi, đương nhiên điều kiện sinh hoạt của người dân nơi này không tốt, có thói quen sinh hoạt tiết kiệm, ai lại ném thịt tươi vào thùng rác chứ?"
Thân hình Hạ Mộc Phồn cao gầy, ánh mắt sáng tỏ, giọng nói trong trẻo, cuối cùng tổng kết: "Chuyện khác thường chắc chắn có gì quái lạ, vì thế tôi phán đoán những túi thịt này có vấn đề. Nếu đây là xác người thì năm túi kia không phải toàn bộ, nhất định còn có nhiều hơn. Một túi hai ký rưỡi không nhẹ, chắc chắn đối phương mượn công cụ vận chuyển. Kẻ đó sợ bị người phát hiện nên con đường vứt xác sẽ không quá dài, vì thế... Phần xác còn lại ở xung quanh đây."
Ngu Kính và Tôn Tiện Binh liếc nhìn nhau.
Bình thường trong phòng làm việc, Hạ Mộc Phồn ít nói không thích giao lưu với mọi người, còn tưởng rằng cô hướng nội ít nói. Hôm nay mới phát hiện, không phải cô không thích nói chuyện, chỉ là vẫn chưa gặp được thứ khiến mình hứng thú.
Ngụy Dũng hơi bất ngờ.
Nữ cảnh sát mới được điều đến suy nghĩ rõ ràng, tư duy kín kẽ hiếm có.
"Ừm, phát hiện điều khác thường lại điều tra ngay, đây chính là điều cảnh sát hình sự nên có. Cô đã muốn tìm thì tìm đi."
Hạ Mộc Phồn ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng nghiêm cúi chào: "Rõ!"
Vừa rồi nhiều người, nhóm chim chóc bị hoảng sợ bay đi hết. Bây giờ tình hình dần khống chế lại, trên cây có mấy con chim sẻ bay đến.
[Con người đang làm gì thế? Ồn ào như thế.]
[Trong túi rác màu đen kia có thịt, bọn họ đang tìm.]
[Nhóm chó hoang chạy đến ngõ Hoa Quế, Hồng Gia, Xương Phong và ngõ Song Đồng, chắc nơi đó còn có.]
Nghe đến đó, khóe miệng Hạ Mộc Phồn cong lên, quay đầu nói với Tôn Tiện Binh: "Đi thôi!"