Chương 1.2: Tìm chó

"Đồng chí cảnh sát, nhất định phải giúp tôi tìm được Đậu Đậu nhà tôi đấy!" Theo giọng nói cao vυ"t sắc bén của phụ nữ vang lên, người nọ mặc sườn xám cải tiến hoa ẩn vải Hương Vân Sa, tóc uốn xoăn. Vương Lệ Hà nhà ở Học Uyển Viên lên sàn.

Học Uyển Viên là một trong những khu nhà cao cấp nhất ở Hội Thành. Bắc dựa vào núi Kim Quế, phía Nam đối diện đường An Ninh, cạnh học viện sư phạm. Môi trường tươi đẹp, tiện nghi đầy đủ, nơi đó đều là biệt thự độc lập, hộ gia đình không giàu cũng quyền quý. Chồng của Vương Lệ Hà có xí nghiệp nổi tiếng, nhà rất có tiền. Từ năm ngoái, khi con trai ra nước ngoài mới buồn chán nuôi chó, xem nó như cục vàng.

Vương Lệ Hà không sợ làm phiền cảnh sát, mất chó sẽ báo cảnh sát, đây là lần thứ hai đến đồn, khiến người trong sở cảnh sát quen mặt.

Cứ như vậy, ba cảnh sát nhân dân tiếp nhận vụ này là Ngu Kính, Tôn Tiện Binh, Hạ Mộc Phồn chuẩn bị ra ngoài tìm chó.

Trong đồn cảnh sát còn ba cảnh sát xã, hai người đang ngồi trong phòng làm việc chép tài liệu nhìn thấy bọn họ ra ngoài, không quan tâm nắng nóng cũng cười hì hì đi theo ra ngoài: Này này này, cảnh sát và dân là người một nhà, đừng bỏ chúng tôi lại.

Ngụy Dũng dũng biết mọi người chỉ tìm cớ ra ngoài hoạt động gân cốt, lười biếng vạch trần nên vung tay lên: "Trong sở còn có tôi, muốn đi tìm chó thì đi luyện chân đi!

Kết quả là chín người trùng trùng điệp điệp cùng ra khỏi đồn công an.

Vương Lệ Hà và Ngu Kính sóng vai mà đi, không quên nịnh nọt mấy câu: "Đồng chí cảnh sát ở đồn công an đường Bình An nhiệt tình quá. Yên tâm đi, lần này bình chọn đồn công an khiến nhân dân hài lòng nhất trong thành phố, nhất định tôi sẽ chọn các cậu."

Ngu Kính giật giật khóe miệng: "Cảm ơn sự ủng hộ của bà."

Đi ra khỏi hẻm nhỏ, nhìn người trước mắt lên xe ra khỏi đường Bình An, Vương Lê Hà căng thẳng dặn dò cảnh sát định chia ra hành động: "Đồng chí cảnh sát, năm nay Đậu Đậu nhà tôi mới một tuổi, còn nhỏ, màu nâu, lông xoăn, đôi mắt như đậu đen, rất thông minh. Anh gọi nó là Đậu Đậu, nó sẽ chạy đến. Nó rất ngoan, không cắn người, à đúng rồi, ở đỉnh đầu nó có nếp nhăn nhỏ, còn có nơ bướm màu hồng phấn, là bé con rất đáng yêu..."

Hạ Mộc Phồn có thể hiểu được tâm trạng của Vương Lệ Hà.

Chó vốn tinh khôn, nếu đối xử với nó chân thành thì nó sẽ báo đáp thế đấy.

Trong mắt Vương Lệ Hà, Đậu Đậu giống như con gái, là nơi ký thác tinh thần lúc bà ấy cô độc nhất. Chỉ là bà ấy không hiểu nhiều về nuôi chó, không biết Đậu Đậu còn nhỏ, tính cách năng động, thích chạy nhảy, không thích nằm trong phòng buộc lông, đeo nơ bướm, cho nên mới chạy ra ngoài.

Khác biệt với tiếng người, tiếng những động vật trò chuyện với nhau tự động biến thành ngôn ngữ cô có thể nghe hiểu được, tập trung trong đầu cô.

Bên trên cây ngô đồng là chim nhỏ đang líu ríu.

Trong tòa nhà tối tăm, mèo chó đang thì thầm nói chuyện.

[Đậu Đậu đeo nơ bướm lại đến.]

[Đậu Đậu thích lật thùng rác nhất, thân với chó hoang.]

[Chó hoang đều thích đến ngõ Hoa Tiêu.]

Những động vật rất thích tám chuyện, bọn chúng bay lượn xoay quanh ở trên bầu trời thành phố, đi đến từng nơi hẻo lánh ở thành thị, còn chính xác hơn camera hiện đại nhất.

[Nơi đó xảy ra chuyện gì thế?]

[Không biết là ai ném mấy túi thịt nát vào thùng rác, chó hoang đang đánh nhau giành thịt đó.]

[Thịt từ đâu ra? Không phải là...]

Hạ Mộc Phồn càng nghe càng chấn động, sắc mặt trở nên khó coi.

Tôn Tiện Binh đứng bên cạnh Hạ Mộc Phồn, nhìn cô đang nhắm mắt lại, anh lo lắng cô bị cảm nắng váng đầu: "Tiểu Hạ, em đang làm gì thế? Nếu cảm thấy nóng thì trở về nghỉ ngơi đi, chuyện tìm chó giao cho bọn anh."

Hạ Mộc Phồn mở mắt ra, ánh mắt vô cùng sắc bén.

Tôn Tiện Binh nhìn thấy ánh mắt của cô bỗng giật nảy mình: "Sao thế?"

Hạ Mộc Phồn không giải thích, nhìn về phía đường cái rộng lớn trước mặt.

Ở hướng ba giờ có một con hẻm nhỏ, cửa đầu ngõ có một cây hoa tiêu cao lớn, sum suê um tùm nên ngõ này có tên Hoa Tiêu.

Bây giờ là lúc giữa hè, kỳ kết quả, trên ngọn cây đầy ắp hoa tiêu màu xanh. Mùa hè, người Hội Thành thích ném vài quả hoa tiêu xanh vào nước sôi, nên cây này rất được ưa chuộng. Nếu như không phải có gai nhọn trên cành ngăn cản thì có lẽ đã bị ngắt không còn gì.

Hạ Mộc Phồn nói: "Em đi đối diện tìm."

Nói xong cô bước nhanh qua đó, đi ngang qua đường cái vào ngõ Hoa Tiêu.

Tôn Tiện Binh vốn định dẫn đàn em đi làm quen tình hình nơi mình quản lý, không ngờ Hạ Mộc Phồn đã đi lên phía trước. Anh đành phải ở phía sau hô lên: "Này, chờ anh một lát, anh đi cùng em!"

Hạ Mộc Phồn bước đi trước đã rẽ vào ngõ Hoa Tiêu.

Ánh nắng mặt trời bị tòa nhà cũ ba tầng ngăn cản, có gió thổi qua, ngõ nhỏ yên tĩnh lại râm mát.

Ba thùng rác màu lam bày ở sát đường, bên cạnh có mấy con chó hoang đi dạo. Khi nhìn thấy Hạ Mộc Phồn, chó hoang sủa mấy tiếng sau đó vội vàng chạy đi.

Hạ Mộc Phồn giơ tay phải lên, ngón trỏ và ngón giữa chạm vào nhau đặt bên môi, hô lên một tiếng.

"Huýt..."

Âm thanh khi cô hô lên không vang lắm, nhưng lại có sức xuyên thấu quanh quẩn trong hẻm nhỏ.

Khi nghe âm thanh này vang lên, ở sau thùng rác có một đầu nhỏ lông quăn màu nâu ló ra. Đây là một con chó Poodle màu nâu, đầu thắt bím tóc, trên bím tóc còn có một nơ bướm xiêu xiêu vẹo vẹo vô cùng bẩn.

Chó con đối đầu với ánh mắt của Hạ Mộc Phồn, vội vẫy đuôi vui vẻ chạy đến.

Hạ Mộc Phồn đưa tay chỉ, Đậu Đậu ngoan ngoãn dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô.

Tôn Tiện Binh ở sau lưng Hạ Mộc Phồn, ánh mắt sáng lên: "Đậu Đậu?"

Không ngờ lại tìm được Đậu Đậu nhanh như thế!