Ở chung mấy tháng, Tôn Tiện Binh rất tin phục Hạ Mộc Phồn. Sau khi nghe cô nói, anh trở nên khẩn trương: "Hửm? Vậy đi nhanh đi."
Tính cách của Ngu Kính tương đối trầm mặc: "Tiểu Hạ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?"
Hạ Mộc Phồn chỉ vào Đậu Đậu: "Chó có linh tính, nó cầu cứu chúng ta. Vương Lệ Hà ở đâu? Đi tra thử xem."
Vương Lệ Là là người nổi tiếng ở khu quản hạt, cảnh sát xã khu nhanh chóng nói địa chỉ của bà ấy.
Ngụy Dũng bấm số điện thoại của trung tâm Quản lý tài sản của Học Uyển Giai Viên, bảo đối phương phái người đi đến nhà của Vương Lệ Hà xem tình hình, xác nhận trong nhà có người không, có gặp nguy hiểm không.
Sau đó, Ngụy Dũng nhìn Hạ Mộc Phồn: "Thà rằng tin là có, không thể tin là không có. Tuy nói chưa điền mẫu đơn của cảnh sát, nhưng... Tổ điều tra của các cậu đến đó xem thử đi."
Ngu Kính đứng nghiêm: "Rõ!"
Tôn Tiện Binh, Hạ Mộc Phồn đi theo tổ trưởng Ngu, ba người cùng đi về Học Uyển Giai Viên.
Ở đồn công an không có ô tô công vụ, chỉ có xe gắn máy cảnh sát.
Ngu Kính lái xe, Hạ Mộc Phồn xoay người bế Đậu Đậu lên, ngồi phía sau đặt nó lên đầu gối.
[Mau lên đi, mau lên đi.]
[Gặp nguy hiểm.]
[Mẹ gặp nguy hiểm.]
Tốc độ của xe gắn máy rất nhanh, Học Uyển Giai Viên đang ở trước mặt.
Hạ Mộc Phồn nhìn đồng hồ, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ.
- Bây giờ là tám giờ bốn mươi tám, Đậu Đậu chân ngắn chạy chậm, chạy từ Học Uyển Giai Viên đến đồn công an khoảng mười phút, lại thêm nói chuyện, lấy xe rời đi, vậy lúc Vương Lệ Hà ngã xuống khoảng tám giờ ba mươi lăm phút.
- Vương Lệ Hà đã báo cảnh sát hai lần đều vì tìm Đậu Đậu, đã quen mặt với cảnh sát xã khu. Ngay cả Hạ Mộc Phồn cũng biết bà ấy nổi tiếng là phú bà ở khu quản hạt, có tiền lại rảnh rỗi, vui vẻ phóng khoáng, thích nói giỡn, bà ấy gặp nguy hiểm gì chứ?
- Là ngoài ý muốn hay đột nhiên phát bệnh? Ví dụ như xơ vữa động mạch, tai biến mạch máu não, hen suyễn, dị ứng...
Đậu Đậu vẫn còn nhỏ, linh trí chưa mở, nói chuyện hơi lộn xộn, sủa gâu gâu hồi lâu cũng không vô vấn đề chính. Cho dù Hạ Mộc Phồn có thể nghe thấy tiếng lòng Hạ Mộc Phồn thì cũng cảm thấy chuyện này hơi khó giải quyết.
"Sao em ra được?" Hạ Mộc Phồn nhìn con chó ngốc nghếch trước mặt.
[Cửa ở tầng một có lỗ chó.]
[Em thường chạy từ đó ra ngoài.]
Thảo nào mấy lần Vương Lệ Hà báo cảnh sát tìm chó, biệt thự bà ấy mở lối đi cho Đậu Đậu, lúc nào Đậu Đậu cũng có thể chạy ra khỏi nhà.
Vì sao Vương Lệ Hà mất chó hai lần vẫn không khôn lên?
Song, chuyện này không quan trọng. Hạ Mộc Phồn đè xuống sự nghi ngờ này nhìn vào mắt Đậu Đậu, kiên nhẫn hỏi thăm: "Trước đó em đã thấy gì?"
[Mẹ uống sữa bò, nói ngực không thoải mái.]
[Bà ấy ngã sấp xuống.]
[Em gọi nhưng bà ấy không tỉnh lại.]
"Sữa bò gì?" Hạ Mộc Phồn tiếp tục hỏi.
[Ngày nào cũng có người đưa đến.]
[Đựng trong chai thủy tinh, uống bằng ống hút.]
[Không thơm, còn có mùi khó chịu!]
Hạ Mộc Phồn nhíu chặt lông mày.
Sữa bò có vấn đề?
Có người bỏ thuốc?
Xe gắn máy chạy rất nhanh, gió thổi vù vù bên tai, Ngu Kính vốn không nghe rõ Hạ Mộc Phồn đang nói gì. Lúc anh ấy nhìn qua thấy cô nghiêm túc trò chuyện với Đậu Đậu, khóe miệng giật giật. Haiz! Hạ Mộc Phồn xem Đậu Đậu là người báo cảnh sát nên hỏi thăm à, chó không biết nói chuyện, cô hỏi được gì chứ?
Học Uyển Giai Viên cách đồn cảnh sát bảy, tám phút lái xe, rất nhanh đi đến.
Đây là khu biệt thự xa hoa nhất trong khu quản lý của đồn công an đường An Ninh.
Phía Nam đối diện đường Thần Quang, Bắc dựa vào núi Kim Quế. Trong cư xá có cây cổ thụ, bãi cỏ xanh, hòn giả sơn nước chảy quanh, cảnh quan được xây dựng rất đẹp. Vào cư xá có thể ngửi được mùi hoa quế ngọt ngào khắp không khí.
Từng căn biệt thự ngay ngắn, có sân được bao quanh bởi lan can sắt chiếm diện tích hơn tám trăm mét vuông. Biệt thự có tổng cộng ba tầng, lối kiến trúc kiểu dáng Châu Âu, trụ kiểu La Mã màu trắng, nóc nhà dốc màu đỏ, ban công lớn, bệ cửa sổ thiết kế phù điêu, là thiết kế độc nhất ở Hội Thị lúc bấy giờ.
Nhà nào cũng bỏ rất nhiều tiền trang trí, nhất là sân vườn, các loại hoa cỏ quý báu thi nhau xuất hiện, còn mời nhà thiết kế đến tạo cảnh, suối phun, vườn hoa, phiến đá, đường mòn...
Trên đường đi nhìn hoa mắt.
Cổng vào tòa nhà 6 ở khu Tây có hai bảo vệ đang nhấn chuông cửa.
Chồng của Vương Lệ Hà tên là Châu Diệu Văn, là tổng giám đốc một công ty thuốc ở Hội Thị, tài sản chục triệu. Biệt thự được trang trí vô cùng tinh tế, ngay cả cửa cũng xa hoa.
Cột cửa được xây bằng gạch xanh, cửa lớn bằng hợp kim nhôm khắc hoa kiểu cổ khóa chặt.
Ngu Kính dừng xe lại: "Sao thế?"
Một bảo vệ giang tay ra: "Đã nhấn chuông cửa thật lâu nhưng không có ai mở cửa."
Tôn Tiện Binh đến ngay phía sau: "Có gọi điện thoại liên hệ chưa?"
Bảo vệ nói: "Đã gọi điện thoại trong nhà nhưng không ai nghe máy."
Hạ Mộc Phồn vừa mới xuống xe, Đậu Đậu đã xông vào đứng ở cửa hiên sủa loạn.
[Mẹ ở bên trong!]
[Mau đi cứu mẹ.]
Ngu Kính còn đang hỏi: "Đã liên hệ với chồng của Vương Lệ Hà chưa?"
Bảo vệ lắc đầu: "Không có, chúng tôi không có số điện thoại của công ty sếp Châu."
Ngu Kính nói: "Công ty ở đâu? Mau kiểm tra xem!"
"À, ừm." Một bảo vệ chạy về trung tâm quản lý tài sản.
Ngu Kính đang định liên lạc với cảnh sát xã khu đồn công an, Hạ Mộc Phồn đã nhanh chóng quyết định. Chờ bảo vệ tìm được số điện thoại, gọi điện thoại, rồi chờ tổng giám đốc Châu nhanh chóng trở về thì đã qua thời gian vàng cấp cứu rồi.
Ngu Kính, Tôn Tiện Binh chưa kịp ngăn cản, Hạ Mộc Phồn đã trèo lên lan can cửa lớn, cả người linh hoạt như mèo mấy lần đã nhảy vào.