Bây giờ đã vào tháng mười.
Thời tiết mát mẻ, lá hòe ố vàng.
Tám giờ sáng ngày thứ hai, đồn công an đường An Ninh họp như thường lệ.
Trong phòng họp, cảnh sát nhân dân đều mặc đồng phục áo tay dài.
Áo màu vàng nhạt, quần dài quân đội màu xanh, trên cổ còn thắt cà vạt màu xanh lá đậm, dáng vẻ ai cũng hiên ngang.
Ngụy Dũng nói với mọi người một chuyện, đã có kết quả phán quyết của Hoàng Chí Cường, Giả Hồ Hoa, Khưu Điền Cần.
Hoàng Chí Cường phạm tội cố ý gϊếŧ người, tử hình, bị tước quyền chính trị suốt đời;
Giả Hồ Hoa, Khưu Điền Cần bắt cóc trẻ em, ngược đãi đến chết, hành vi vô cùng ác độc, tử hình, tước đoạt quyền lực chính trị suốt đời.
Hai vụ án này là hai vụ án hình sự ác liệt do đồn công an đường An Ninh phụ trách trong năm nay, đương nhiên được mọi người chú ý nhiều. Động cơ gϊếŧ người, quá trình gϊếŧ người rõ ràng, nhưng cuối cùng tòa án phán quyết thế nào mọi người cũng không biết rõ. Bây giờ đã biết gϊếŧ người thì đền mạng, ác giả ác báo, tất cả mọi người thở ra một hơi dài.
"Đáng đời!"
"Bị vứt bỏ rất đáng thương, nhưng đó là lý do gϊếŧ người sao? Không phải!"
"Bình thường Hoàng Chí Cường có vẻ thành thật, không ngờ hung ác lên lại đáng sợ như thế. Vụ án chặt xác, chậc chậc chậc..."
"Còn hai vợ chồng kia chết cũng đáng đời, nên gϊếŧ."
"Hừ, con trai của mình chết yểu lại bắt cóc con người khác, lại gϊếŧ chết đứa bé nhỏ như thế? Chết là đáng!"
"Giả Hồ Hoa nói mắc bệnh tâm thần, không khống chế được hành vi của mình. May mà tổ trọng án nhìn rõ mọi việc, tìm chuyên gia để giám định, vạch trần lời nói dối của Giả Hồ Hoa."
"Đúng thế, Khưu Điền Cần nói mình chỉ là tòng phạm, kẻ gϊếŧ người chính là Giả Hồ Hoa. Song, dựa vào kết quả giám định pháp y, có rất nhiều vết thương trên người người chết cho gã tạo thành, gã không thể trốn được!"
Thảo luận đến đây, ba người Tôn Tiện Binh, Ngu Kính, Hạ Mộc Phồn đều có một suy nghĩ trong đầu: Cảnh sát hình sự, mạnh mẽ!
Ngụy Dũng tằng hắng một cái, lấy ra một chiếc huy hiệu, một tờ giấy chứng nhận, cười tủm tỉm tuyên bố: "Đồng chí Hạ Mộc Phồn ở đồn công an chúng ta, lần này biểu hiện vô cùng xuất sắc trong vụ án trẻ em mất tích, lại lập công mới. Cục công an thành phố trao tặng huy chương hạng ba, đây là huy hiệu và giấy chứng nhận."
Hạ Mộc Phồn không ngờ tốc độ tính công khen thưởng của Cục thành phố nhanh như thế, cô vội đứng dậy.
Đồng nghiệp trong đồn công an đã quen với nhau, không có nhiều quy củ trói buộc. Tôn Tiện Binh cầm huy hiệu xem trái xem phải, nhìn thế nào cũng thấy không đủ.
Ngu Kính cũng cảm thấy hiếm lạ, nhận giấy chứng nhận trong tay Ngụy Dũng, đọc lớn tiếng.
Những đồng nghiệp khác trong đồn công an đều chúc mừng và khen ngợi.
"Tiểu Hạ giỏi quá, mới đi làm mấy tháng đã lấy được huy chương hạng ba."
"Năm nay bình chọn đồn công an khiến nhân dân hài lòng nhất, chắc chắn là đồn đường An Ninh chúng ta rồi!"
"Lần trước, bố mẹ Tiểu Bảo đưa đến ba lá cờ thưởng, trong đó có một lá viết phụ nữ không thua đấng mày râu, đây chính là khen riêng Tiểu Hạ của chúng ta đó."
Hạ Mộc Phồn mấp máy môi: "Đều là công lao của mọi người cả."
Tất cả mọi người nghe thấy Hạ Mộc Phồn khiêm tốn như thế đều nở nụ cười.
Trước đó, rảnh đến mức xương cốt rỉ sét, bây giờ có thể tham gia hai vụ án lớn, Tôn Tiện Binh vô cùng hài lòng. Cho dù lần này không có được huy hiệu nhưng anh cũng có vinh quang: "Tiểu Hạ vừa đến, tổ điều tra chúng ta đã có việc làm, tốt quá."
Ngu Kính vui vẻ nói: "Sau này nếu có vụ án hãy gọi mọi người nhé, đồn công an chúng ta sẽ lập công tập thể!"
Trong phút chốc, trong phòng họp đồn công an vô cùng vui vẻ.
Ngụy Dũng nhìn Hạ Mộc Phồn, cảm thấy hơi bất ngờ.
Ông nhớ lúc Hạ Mộc Phồn vừa đến đồn công an, tính cách hơi lạnh lùng ít nói, không thích bộc lộ cảm xúc. Không ngờ đi theo Lạc Uyên điều tra hai vụ án, gai ngọn trên người đã mài mòn nhiều, hòa hợp với đồng nghiệp hơn.
Đúng là liên tục tham gia thực chiến mới có thể nhanh chóng trưởng thành.
Ngụy Dũng lấy một bằng khen lớn ra: "Các đồng chí, chúng ta hỗ trợ tổ trọng án phá án và bắt giam và bắt giam kẻ bắt cóc trẻ em. Mặc dù Cục thành phố không thưởng công tập thể, nhưng có gửi một giấy khen. Đồn công an đường An Ninh chúng ta nhận được danh hiệu Tập thể tiêu biểu mừng quốc khánh."
Đây là vinh dự hiếm có của tập thể, ai cũng nhiệt tình vỗ tay.
Ngay vào lúc vui vẻ nhất, bỗng nhiên cửa đồn công an vang lên tiếng chó sủa.
"Gâu! Gâu! Gâu!"
Tiếng kêu sắc bén lại vội vàng, đè xuống tiếng cười trong đại sảnh đồn công an.
Tôn Tiện Binh đi ra cửa, "Ôi chao" một tiếng.
Ngu Kính đi theo sau, nhìn chó Poodle lông xoăn màu nâu, thở dài một hơi: "Đậu Đậu? Sao nó lại chạy đến đây?"
Ông Tiền nói đùa: "Tiêu rồi, có lẽ chút nữa Vương Lệ Hà lại đến báo cảnh sát."
Vừa nói xong, Hạ Mộc Phồn chạy đến như cơn gió, ngồi xổm trước mặt Đậu Đậu đang sủa, vẻ mặt nghiêm túc: "Đừng sợ, từ từ thôi."
[Cứu mạng, cứu mạng...]
Đậu Đậu trừng đôi mắt to ngập nước, nhìn chằm chằm Hạ Mộc Phồn, nước mắt chảy đầy hốc mắt.
Công an trong đồn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt trở nên ngây ngẩn cả người, bọn họ nhìn nhau không biết cuối cùng xảy ra chuyện gì.
"Chó biết rơi nước mắt à? Ly kỳ quá!"
"Vương Lệ Hà ngược đãi hả?"
"Không phải đâu, chẳng phải Vương Lệ Hà đối đãi với nó như con gái, rất cưng chiều à?"
Hạ Mộc Phồn nhìn con chó Poodle liên tục run rẩy, lo sợ không yên, đưa tay xoa đỉnh đầu của nó, dịu dàng nói: "Đừng sợ."
Nói ra cũng lạ, Hạ Mộc Phồn chỉ làm động tác này, nói hai chữ thì Đậu Đậu đã yên tĩnh lại, nhanh chóng vẫy đuôi, trong cổ họng phát ra tiếng trầm thấp nghẹn ngào. Nó chỉ mới một tuổi, bằng với đứa bé tám, chín tuổi, đột nhiên gặp tình huống khẩn cấp nên chạy đến đồn công an xin Hạ Mộc Phồn giúp đỡ, vì nó biết cô có thể nghe hiểu nó nói gì.
[Mẹ ngã trên đất,]
[Trong nhà không có ai cả.]
[Cứu mạng...]
Đậu Đậu nghẹn ngào thút thít, chỉ là âm thanh không có nghĩa. Song, Hạ Mộc Phồn vừa nghe đã hiểu. Bỗng nhiên cô đứng lên, nhìn đồng nghiệp: "Vương Lệ Hà gặp nguy hiểm, mau chóng tới xem thử."