Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 90: Người Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Động Vật [Phá Án]

Chương 12.2: Cuộc chiến tâm lý

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hạ Mộc Phồn nhìn thấy cảnh này mà hoa mắt.

Lạc Uyên thẩm vấn có chừng mực, khống chế tâm lý của Khưu Điền Cần vô cùng chuẩn xác, vừa nắm vừa buông, khiến gã như đậu nành trong ống trúc, nói rõ quá trình phạm tội.

Sau khi thẩm vấn Khưu Điền Cần xong lại thẩm vấn Giả Hồ Hoa, lời khai của hai người giống nhau.

Giống hệt với tâm lý tội phạm lúc trước Hạ Mộc Phồn đã phân tích, nhưng chi tiết đầy đủ hơn.

Vì xót xa khi con qua đời, khi nhìn thấy bé trai trắng trẻo mập mạp lại nảy sinh ý đồ xấu, nhân lúc bắt cóc về.

Các thôn dân trong vịnh Khưu gia cách nhau một ao cá lớn, lại thêm xưa nay Giả Hồ Hoa không ôm đứa bé ra ngoài nên không ai phát hiện nhà bọn họ có thêm một đứa bé.

Đứa bé hai, ba tuổi nào chịu nghe lời? Khi đến nơi xa lạ bọn chúng vừa gào vừa khóc, cho dù Giả Hồ Hoa dỗ thế nào cũng không được. Trạng thái tinh thần của Giả Hồ Hoa chịu không nổi kích động, khi nghe đứa bé khóc đã nổi điên, không đánh cũng mắng, ra tay hung ác túm đứa bé đập vào tường.

Một đứa bé ngây thơ hoạt bát rơi vào tay Giả Hồ Hoa sống không quá một tuần.

Bố mẹ của Khưu Điền Cần mất sớm, trong nhà chỉ có một đứa con trai duy nhất là gã, gã vô cùng chấp niệm chuyện nối dõi tông đường. Song, gã lại bị tϊиɧ ŧяùиɠ yếu, hai vợ chồng kết hôn tầm mười năm, vất vả lắm mới có con trai, lại vì đột nhiên bị bệnh mà mất mạng. Điều này, khiến gã không kìm được nảy sinh suy nghĩ ác độc với con nhà người khác.

... Sao nhà người khác có con gọi bố một cách thân thiết?

... Sao con người khác có thể lớn lên?

... Dựa vào cái gì? Vì sao chứ?

Lúc Giả Hồ Hoa nhân lúc không chú ý ôm một đứa bé trắng trẻo, tròn tròn từ chợ về, Khưu Điền Cần rất lo sợ, lái xe nhanh như chớp chạy về nhà.

Lúc đó, gã muốn nuôi lớn đứa bé mình bắt cóc được, xem như con mình mà nuôi cho tốt, cho nó đọc sách, dạy nó nuôi cá, mai này để nó kế thừa sản nghiệp của mình.

Song, Khưu Điền Cần không ngờ đứa bé bắt cóc được không dễ nuôi. Sau khi đi đến nơi xa lạ, nó khóc xé lòng, dỗ thế nào cũng không được. Mặc dù thôn Lạc Hà là nông thôn nhưng ở gần nội thành, gã có tật giật mình, sợ thôn dân phát hiện, báo cáo. Sau khi gã cho đứa bé uống thuốc ngủ mấy lần thì bực bội bất an, vì thế ra tay.

Về phần Giả Hồ Hoa giống như Khưu Điền Cần nói, sau khi con trai chết mụ ta có vẻ không bình thường, lúc tỉnh táo lúc điên loạn. Tiếng khóc của trẻ con làm thức tỉnh hồi ức của mụ ta, mụ ta xem đứa bé non nớt như ma quỷ mang con mình đi, liên tục đánh, nhéo, quăng quật...

Sau khi ra khỏi phòng thẩm vấn, Hạ Mộc Phồn như có điều suy nghĩ.

Lạc Uyên thấy cô có vẻ không bình thường, hỏi: "Sao thế? Nghe dự thính thẩm vấn xong rối rồi à?"

Nếu như không có Hạ Mộc Phồn tham gia, chắc chắn không phá án nhanh như thế. Là cô cung cấp manh mối hồ Đông Dương, lại là cô nhanh chóng tìm được Tiểu Bảo, lại là cô đối diện với vợ chồng Khưu Tam, chất vấn ba đứa bé bị bắt trước đó ở đâu.

Cảm giác nhạy bén, chú trọng quan sát, sức hành động kinh người, đây là người kế tục cảnh sát hình sự cực tốt, nhất định bảo cố gắng che chở, bồi dưỡng cho tốt.

Vì thế, cho dù đội hình sự trinh sát nhiều việc, cho dù đứng ở hành lang lầu một liên tục có người chào hỏi, bên cạnh có người liên tục đi qua, bắt người hiềm nghi về quy án, thẩm vấn, điều tra hiện trường phạm tội, kiểm tra manh mối... Lạc Uyên vẫn dừng bước, lo lắng hỏi Hạ Mộc Phồn.

Hạ Mộc Phồn ngước mắt nhìn lên, nghiêm túc nhìn ông: "Cũng không phải hoang mang, dự thính thẩm vấn có thu hoạch rất lớn. Tôi chỉ đang nghĩ một chuyện, trong lời khai liên tục nhấn mạnh trạng thái tinh thần của Giả Hồ Hoa khác thường, có thể trở thành lý do để mụ ta thoát tội không?"

Lạc Uyên cười lạnh một tiếng: "Bọn họ nói điên là điên à? Chúng ta sẽ mời chuyên gia giám định tinh thần với Giả Hồ Hoa."

Hạ Mộc Phồn thở dài một hơi.

May mà cuối cùng hai vợ chồng ác độc này cũng sa lưới.

May mà cô có thể nghe thấy tiếng lòng động vật, nhanh chóng tìm được đứa bé.

Chưa từng có lúc nào Hạ Mộc Phồn cảm thấy may mắn khí có năng lực đặc biệt như thế.

Lạc Uyên nhìn Hạ Mộc Phồn, trong lòng lại muốn đưa cô gia nhập tổ trọng án lần nữa.

Song, năm nay có kế hoạch cải cách nội bộ đội hình sự trinh sát, hay là cứ chờ xem, để cô ở trong Sở công an làm quen quá trình phá án, tiếp xúc vài chuyện vặt, rèn luyện thuần thục hơn rồi bàn.

Bỗng chốc, Lạc Uyên nhìn thấy Cung Vệ Quốc còn đứng bên cạnh. Ông nhíu mày: "Cậu còn ở đây làm gì? Mau đi chỉnh lại ghi chép, sắp xếp tư liệu, chuẩn bị giao cho viện kiểm sát."

Cung Vệ Quốc nhìn Hạ Mộc Phồn, muốn nói lại thôi.

Anh ta vẫn không phục pháp y Cố nói mình không đánh lại Hạ Mộc Phồn, muốn đọ sức với cô. Chỉ là khi nhìn thái độ của tổ trưởng Lạc đối với cô, ông xem Hạ Mộc Phồn như học trò mà dạy dỗ, Cung Vệ Quốc nào dám mở miệng nói chuyện này trước mặt Lạc Uyên? Đây chẳng phải là gợi đòn à?

Hạ Mộc Phồn cười như không cười nhìn Cung Vệ Quốc: "À, cảnh sát Cung muốn..."

Cung Vệ Quốc giật nảy mình, sợ Hạ Mộc Phồn mách mình, vội nở nụ cười: "À, tôi muốn mời Tiểu Hạ ăn một bữa cơm để bồi đắp tình hữu nghị."

Lạc Uyên nghiêm mặt trách cứ Cung Vệ Quốc một câu: "Muốn mời khách cũng là tôi mời, không đến lượt cậu." Một cô gái ưu tú như Hạ Mộc Phồn không thể bị tên công tử bột Cung Vệ Quốc cướp đi được.

Cung Vệ Quốc nhìn ra tổ trưởng ghét bỏ, cười khổ nói: "Vâng vâng vâng."

Cứ như vậy, Hạ Mộc Phồn và Lạc Uyên, Cung Vệ Quốc ăn cơm trong nhà ăn đội hình sự trinh sát, cảm nhận văn hóa nhà ăn ở nơi này.

Vụ án trẻ em mất tích ở Hội Thị được phá.

Hạ Mộc Phồn lại lập công mới.
« Chương TrướcChương Tiếp »