Chương 8.2: Mùi cá tanh

Lạc Uyên quay đầu giải thích: "Hôm nay trong tổ đang liên hoan lại tiếp nhận được thông báo ra quân, cả bàn chỉ còn pháp y Cố và cậu Tiểu Chu không uống rượu, nên đành phải làm phiền hai vị pháp y lái xe thay chúng tôi."

Hạ Mộc Phồn ngồi ở vị trí bên phải cạnh cửa sổ, đúng lúc nhìn về phía bên trái có thể thấy một bên mặt của Cố Thiếu Kỳ. Từ lông mày đi xuống giống như núi non chập trùng, sống mũi cao, lông mi dài, cằm xinh đẹp, đẹp đến mức giống như một bức họa. Ngay cả Hạ Mộc Phồn luôn thô lỗ không thể không thừa nhận pháp y Cố trông rất đẹp trai.

Quan trọng là pháp y Cố thật sự có bản lĩnh, không phải công tử bột.

Tôn Tiện Binh "À" một tiếng, "Thì ra là như thế? Tôi thấy pháp y Cố lái xe nên giật mình!"

Hạ Mộc Phồn nói tiếp: "Là hơi dọa người."

Cố Thiếu Kỳ điều chỉnh tư thế, giương mắt nhìn kính chiếu hậu. Gương mặt trứng ngỗng của Hạ Mộc Phồn trông bừng bừng sức sống, dường như giữa lông mày phát ra ánh sáng. Cố Thiếu Kỳ đã nghe Lạc Uyên nhắc qua mấy lần, nhìn thấy hung thủ dám trực tiếp đối mặt, vô cùng gan dạ.

Cô lại cảm thấy pháp y đáng sợ à? Cố Thiếu Kỳ lắc đầu, trong mắt hiện lên ý cười.

Lạc Uyên bị chọc cười, ông cười một tiếng lúm đồng tiền hiện lên trên mặt, khiến gương mặt ông không còn uy nghiêm như xưa.

Lạc Uyên cố gắng nín cười, gương mặt tỏ vẻ nghiêm túc: "Hôm nay các cô cậu báo cáo tình huống rất quan trọng, ngư trường do thôn Lạc Hà quản lý. Tôi bảo người của đồn công an hồ Đông Dương đi trước, tìm lãnh đạo Ủy ban thôn để tìm hiểu tình hình."

Lạc Uyên xoay người lại, liếc nhìn Hạ Mộc Phồn, Tôn Tiện Binh: "Đến lúc đó, nhất định phải hành động theo chỉ huy, có làm được không?"

Hạ Mộc Phồn và Tôn Tiện Binh nhìn nhau, cùng đáp: "Rõ!"

Sau hai mươi phút, đến ngư trường.

Trời đã tối hẳn.

Trên bầu trời đêm như thảm nhung có đầy sao lấp lóe.

Cửa ngư trường đóng chặt, ở thôn trang xa xôi lóe lên ánh đèn lấm ta lấm tấm.

Hơi nước trên mặt hồ lăn tăn sóng đập vào mặt vô cùng mênh mang.

Trong gió xen lẫn mùi cá tanh.

Tôn Tiện Binh chìm trong bóng tối nhìn cảnh tượng cô quạnh trước mắt, hơi mờ mịt: "Như vậy sao tìm được?"

Trời tối, ngay cả đường còn không thấy rõ. Xem ánh đèn phân bố, nhà trong thôn rải rác, mỗi ngôi nhà cách nhau mười mấy, hai mươi mét, đi nhau mà tìm xe bán tải màu trắng chứ?

Lạc Uyên hội họp với người của đồn công an hồ Đông Dương, hỏi thăm lãnh đạo Ủy ban thôn bọn họ dẫn đến.

"Trong thôn có bao nhiêu hộ gia đình? Làm ngành nghề gì? Có ai mua xe bán tải màu trắng không? Gần đây có gì khác lạ không? Có nhà ai có nhiều trẻ em không?"

Các câu hỏi được đặt ra liên tục, chủ nhiệm Ủy ban thôn trả lời rõ ràng.

Thôn Lạc Hà thôn được xây dựng quanh hồ Đông Dương, nông trại nằm dọc theo bờ hồ quanh co, tổng cộng chia thành mười thôn vịnh, mỗi thôn vinh có khoảng ba, bốn mươi hộ gia đình. Ngoại trừ ngư trường tập thể xây dựng, gần như nhà nào cũng có hồ cá. Ở các chợ đầu mối, siêu thị đều không thể thiếu cá do thôn dân nuôi ở thôn Lạc Hà thôn.

Vì thế, gần như mỗi thôn vịnh ở đây đều có xe chở hàng.

Xe bán tải nhỏ màu trắng rất phổ biến.

Về phần có nhà nào có thêm trẻ con không? Chủ nhiệm Ủy ban thôn tỏ ý không biết. Nhà nào ở nông thôn cũng có trẻ con, ở trên khắp đồng ruộng bên hồ đều thấy trẻ con vui chơi, những người lãnh đạo của Ủy ban thôn vốn không chú ý đến.

Lạc Uyên nhíu mày?

Hạ Mộc Phồn cung cấp tình báo có chính xác không?

Rốt cuộc bọn buôn người có ẩn thân ở đây không?

Bây giờ trời tối như bưng làm sao tìm được?

Hạ Mộc Phồn ngắm nhìn chung quanh.

Nhìn đèn sáng ở thôn xa xôi.

Không khí thôn quê giống nơi cô ở từ nhỏ đến lớn đập vào mặt, có đồng ruộng, có nông trại, có chuồng heo, có ổ gà.

Hạ Mộc Phồn hơi nheo mắt lại, vểnh tai lắng nghe tiếng lòng động vật.

Ở nơi tịch mịch, trống trải này, giữa mặt hồ, vô số âm thanh tập trung bên tai.

Phành phạch...

Có chim bay qua đỉnh đầu.

[Lại có xe đến.]

[Đèn ở Ủy ban thôn lại sáng lên.]

[Buổi tối hôm nay không bình yên gì cả.]

[Chị Hoa lại đi bắt cóc trẻ em.]

Gâu! Gâu! Gâu! Gâu!

Chó liên tục sủa.

[Quỷ thích khóc, phiền chết được.]

[Dường như ngửi thấy mùi người lạ?]

[Mau đưa mấy đứa trẻ bắt được đi đi, có người đến!]

Hạ Mộc Phồn nghe vậy mở mắt ra.

Cô đưa tay chỉ về phía tiếng chó sủa, hỏi lãnh đạo Ủy ban thôn: "Nơi đó là nhà nào thế?"

Chủ nhiệm Ủy ban thôn nhìn theo ngón tay cô chỉ: "À, đó là vinh Khưu gia, có ba mươi sáu hộ gia đình, nhà nào cũng nuôi chó, có ao cá."

Vịnh Khưu gia?

Cô nghĩ đến con mèo nhắc đến Thu Tam*, Hạ Mộc Phồn nghĩ chắc là nói Khưu Tam.

*Thu và Khưu phát âm là [qiū] giống nhau.

Vậy thì đúng rồi!

Tên tài xế lái xe chắc là người của vịnh Khưu gia.

Hạ Mộc Phồn nhìn về phía Lạc Uyên: "Tổ trưởng Lạc, chúng ta bắt đầu điều tra từ vịnh Khưu gia nhé?"

Lạc Uyên còn chưa mở miệng, Cung Vệ Quốc đã bị cô chọc cười trước: "Cô thú vị thật đấy, sao thế, muốn chỉ huy tổ trọng án chúng tôi làm việc à?"

Lạc Uyên không tức giận, thậm chí trong mắt còn có vẻ cổ vũ: "Nói lý do của cô đi."

Lý do?

Vì tôi nghe thấy tiếng chim hót, chó sủa, bọn chúng nói vịnh Khưu gia có người bắt cóc con nít.

Nói như vậy được à? Nhất định không được.