Hạ Mộc Phồn cầm bộ đàm chuyên dụng, gọi cho đồn trưởng Ngụy.
"Đồn trưởng Ngụy, tôi có phát hiện mới, không biết có tính là manh mối không."
Ngụy Dũng trầm giọng nói: "Cô nói đi."
"Tôi phát hiện một vũng nước đọng ở nơi xe bán tải nhỏ kia dừng lại, còn ngửi thấy mùi cá tanh nồng nặc không tan."
Ngụy Dũng im lặng một giây: "Vậy phán đoán của cô là?"
"Tôi hoài nghi chiếc xe này từng chở cá, có thể là tiểu thương bán cá."
Ngụy Dũng phản ứng rất nhanh: "Xe vùng này à?"
Hạ Mộc Phồn khẽ gật đầu: "Vâng!"
Ngụy Dũng nói:: "Vừa rồi Ngu Kính truyền tin tức về, có người nhìn thấy một chiếc xe bán tải nhỏ màu trắng lái qua đường An Ninh, tốc độ rất nhanh. Chiếc xe đó chạy dọc theo phía Đông đại lộ Thần Quang, không đi về phía xe khách và xe lửa, đương nhiên không có ý mượn nhờ xe khách, xe lửa để rời khỏi Hội Thị, có thể là về hang ổ trước."
Hạ Mộc Phồn nhanh chóng nói tiếp: "Phía Đông có ngư trường không?"
Ngụy Dũng phản ứng kịp, trong giọng nói có vẻ kích động: "Ngư trường hồ Đông Dương! Tôi sẽ liên hệ với đồn công an hồ Đông Dương ngay."
Nếu như Hạ Mộc Phồn phán đoán chính xác, nếu đã là tiểu thương bán cá thì phải có con đường nhập hàng, ngư trường hồ Đông Dương đáng để điều tra.
Hạ Mộc Phồn hỏi: "Đồn trưởng Ngụy, vậy tôi và đàn anh đi qua xem thử nhé?"
Hội Thị nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, ngư trường hồ Đông Dương ở cuối đại lộ Thần Quang, thuộc về khu ngoại thành. Đi từ đường An Ninh qua đó có lẽ cần hai mươi phút lái xe.
Ngụy Dũng nói: "Không, buổi tối không an toàn, cô đừng tự tiện hành động, cô ở lại ven đường chờ đợi đi. Tôi đã liên hệ với Cục thành phố, Lạc Uyên dẫn đội đến. Cô và Tôn Tiện Binh lên xe của cậu ấy cùng đi ngư trường."
Trẻ em trong khu quản lý bị bắt cóc kinh động đến tổ trọng án à?
Hạ Mộc Phồn không hỏi nhiều, sau khi đáp "Rõ", đã gọi cho Tôn Tiện Binh, hai người cùng nhau chờ đợi.
Nơi xa có ánh đèn vυ"t qua.
Trước sau có tổng cộng hai chiếc xe.
Mặc dù không có còi vang của cảnh sát nhưng nhìn thấy chiếc xe Jeep quen thuộc, Tôn Tiện Binh nhảy dựng lên, hưng phấn nhìn quanh: "Đến rồi!"
Lạc Uyên ló đầu ra khỏi cửa sổ xe, vẫy tay với hai người bọn họ.
Hạ Mộc Phồn nhanh chóng chạy đến, đứng nghiêm cúi chào: "Tổ trưởng Lạc!"
Sau khi Lạc Uyên chào hỏi hai người bọn họ thì lên xe, xoay người nhìn Hạ Mộc Phồn một phen: "Tiểu Hạ, lỗ mũi của cô thính quá. Lão Ngụy nói cô ngửi được mùi cá tanh nồng đậm của xe bán tải kia nên mới đoán là ở ngư trường? Thêm vụ ở đường An Ninh này, năm nay Cục thành phố đã nhận được bốn vụ án trẻ em mất tích. Đều là bé trai hai, ba tuổi trắng mập, có bóng dáng của xe bán tải trắng, điều tra vụ án này do tổ trọng án phụ trách. Lần này, hi vọng cô cung cấp manh mối có tác dụng, có thể bắt được những tên bắt cóc này."
Gần đây, Cục công an thành phố vì chuyện trẻ em mất tích mà bạc tóc.
Lại thêm tối hôm nay Tiểu Bảo bị mất tích, năm nay đã có bốn trẻ em bị mất tích.
Đều vào buổi tối trên đường đông đúc, nhân lúc nhiều người khiến người lớn phân tâm, bà thím mập kia lặng lẽ ôm đứa bé đi. Khi đi đến xe bán tải màu trắng dừng ở ven đường thì nhanh chóng rời đi.
Đối phương hành động rất nhanh, bóng đêm thấp thoáng, khuôn mặt mơ hồ, không ai nhìn thấy vẻ ngoài của bọn buôn người cả, cũng không ai để ý đến biển số xe. Xe bán tải màu trắng kia là xe thường dùng trong các chợ thực phẩm, cửa hàng, siêu thị.
Cục thành phố đã phát động vô số cảnh sát, bố cục cửa ải giao thông quan trọng, nhưng vẫn không tìm được chiếc xe này, cũng không thấy bóng dáng những đứa bé mất tích.
Hôm nay, Ngụy Dũng vừa báo cáo tình huống nên, Cục thành phố vô cùng xem trọng. Sau khi tổ trọng án có được manh mối ngư trường này, Lạc Uyên đích thân dẫn đội đi về hồ Đông Dương.
Sau khi biết rõ mọi chuyện, Hạ Mộc Phồn ngồi nghiêm túc, tập trung suy nghĩ.
Đều là đứa bé hai, ba tuổi mất tích, chẳng lẽ vì những đứa bé này dễ bán?
Theo tin tức phản hồi từ các bên, cô sinh viên tìm bà Dương không chung với bọn buôn người, chỉ là vô tình khiến bà Dương phân tâm mà thôi.
Trong nhóm có hai người, một béo một gầy, một nam một nữ lái xe bán tải hành động, có phải vợ chồng gây án không?
Cung Vệ Quốc ngồi ở ghế sau cùng lại không tin Hạ Mộc Phồn: "Mũi của cô còn thính hơn chó nghiệp vụ nữa à? Trước đó, chúng tôi đưa chó nghiệp vụ đến hiện trường tìm kiếm nhưng không điều tra được gì cả. Cô đừng vì lập công mà nói nhảm nhé."
Mấy hôm nay, Cung Vệ Quốc vẫn nghe tổ trưởng nhắc đến Hạ Mộc Phồn, nói cô vừa gan dạ lại thông minh, là hạt giống tốt để trở thành cảnh sát hình sự, chỉ tiếc là nữ. Không thì nhất định ông sẽ điều cô đến tổ trọng án. Cung Vệ Quốc nghe nhiều như vậy, trong lòng ghen ghét.
Tôn Tiện Binh bảo vệ Hạ Mộc Phồn: "Xưa nay Tiểu Hạ không nói dối, em ấy nói có mùi cá tanh vậy thì chắc chắn có mùi cá tanh. Hơn nữa, chúng tôi vì muốn nhanh chóng tìm được đứa bé, không phải vì lập công."
Mặc dù vẫn muốn lập công, nhưng lần này trở về khu quản lý thấy trẻ em mất tích, nhìn thấy người nhà vô cùng lo lắng, Tôn Tiện Binh rất sốt ruột, một lòng chỉ nghĩ đến chuyện muốn nhanh chóng tìm thấy các bé, vốn không nghĩ đến chuyện lập công hay không.
Từ nhỏ, Hạ Mộc Phồn đã nhạy cảm với cảm xúc của mọi người, cô phát hiện Cung Vệ Quốc cố ý khıêυ khí©h, liếc nhìn anh ta: "Lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử!"
Cung Vệ Quốc bị giọng điệu chế giễu trong lời nói của cô chọc giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, đang muốn cãi lại, bị Lạc Uyên nói một câu đành nuốt trở về: "Không biết nói chuyện thì không cần nói chuyện."
Sau khi khiến cấp dưới im lặng, Lạc Uyên nhìn về phía Hạ Mộc Phồn: "Nói nghe xem còn có phát hiện gì nữa?"
Cảnh tượng Hạ Mộc Phồn ép hỏi Hoàng Chí Cường khiến Lạc Uyên khắc sâu ấn tượng. Lạc Uyên muốn cho cô thêm một cơ hội nữa, xem rốt cuộc cô có thể đi bao xa.
Hạ Mộc Phồn nghiêm túc trả lời: "Chiếc kia bán tải kia dừng ở ven đường, có nước đọng lại, có mùi tanh, giống như từ bể nước đựng cá văng ra. Kết hợp với hướng Đông mà đối phương đi, đồn trưởng Ngụy đoán có thể đối phương ẩn thân ở ngư trường hồ Đông Dương."
Lạc Uyên nghiêng đầu nhìn về phía tài xế: "Thiếu Kỳ, cậu cảm thấy thế nào?"
"Chú trọng chi tiết, không giành công, tốt lắm." Giọng nói của tài xế rất trầm thấp, giống như dây đàn khẽ vang vào tai, có cảm giác thoải mái dễ chịu không nói nên lời."
Hạ Mộc Phồn theo tiếng nhìn qua, chớp mắt: "Pháp y Cố?"
"Ừm." Cố Thiếu Kỳ đáp lời, ánh mắt nhìn thẳng phía trước không quay đầu lại.
Tôn Tiện Binh cũng chú ý đến người lái xe là Cố Thiếu Kỳ, trở nên căng thẳng: "Có án mạng à?"