Mẹ đang không rõ sống chết, sự thật này lần nữa đẩy Tô Dạng vào vũng bùn khó mà tránh thoát. Cô ngồi dậy, móc điện thoại di động ra gọi cho Đàm Kính Hữu.
Không chỉ có Trình Tô Dạng, mà Đàm Kính Hữu cả một đêm cũng không được nghỉ ngơi tốt, một mực canh giữ ở trong phòng bệnh của Giang Như Yên.
Làm chồng của Giang Như Yên, Đàm Kính Hữu từ lâu đã hình thành thói quen chuyện vặt trong nhà đều do vợ xử lý, con cái cũng do bà chăm sóc. Vốn dĩ ông tin chắc rằng người cực khổ nhất trong nhà chính là mình, vợ chỉ là ở nhà làm chút việc nhà, làm chút thức ăn và sinh con, thỉnh thoảng còn mất não, ngốc nghếch. Cho đến khi vợ đột nhiên vào bệnh viện, mới bất thình lình phát giác, rất nhiều chuyện không có bà là không được.
Buổi sáng sau khi nhận điện thoại của Trình Tô Dạng, ông nói muốn đi đón cô, không nghĩ tới sau hai phút cô đã tự mình đi lên lầu rồi. Cô nhóc chịu kí©h thí©ɧ không nhỏ, sắc mặt bây giờ còn tiều tụy hơn tối hôm qua.
Tô Dạng quỳ xuống bên cạnh giường, dè dặt cầm tay mẹ, cô sợ dùng nhiều sức thì mẹ sẽ đau.
"Mẹ, thật xin lỗi..." Cô lẩm bẩm nói, tiếp đó gần như biến thành khóc nức nở. Nước mắt của cô là giọt máu đầu tim, lấy hoài không hết dùng mãi không cạn.
Đàm Kính Hữu không quấy rầy không gian của hai mẹ con, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, lúc trở về trên tay xách một túi cháo. Bắt đầu từ tối hôm qua, Tô Dạng đã không nói một câu nào với ông, khi ông đưa cháo qua, cô cũng là ngẩn ra chốc lát mới nhận lấy.
Tô Dạng máy móc ăn từng miếng một, ánh mắt không rời khỏi Giang Như Yên trên giường bệnh, đột nhiên nghĩ tới cái gì, chủ động nói với Đàm Kính Hữu: "Chỗ của con còn có hai vạn đồng, đợi chút nữa sẽ chuyển cho cha, cho mẹ chữa bệnh."
Đàm Kính Hữu ngẩn người: "À..."
Mấy ngày đó, là quãng thời gian u tối nhất trong cuộc đời Tô Dạng, không biết cô đã khóc bao nhiêu lần, gầy gò đến mức không ra hình người. Cô cũng không dám chợp mắt một giây nào, cố chấp ngồi ở bên cạnh giường bệnh.
Trong thời gian này Đàm Tân Huy và Đàm Tân Xuân tới phòng bệnh mấy lần, Tô Dạng vừa ôm lấy Xuân Xuân vừa khóc một trận. Lần đầu tiên Xuân Xuân không càn rỡ khóc nháo, mặc cho nước mắt hạt lớn hạt nhỏ thấm ướt áo quần, vô cùng khổ sở nằm trên đầu vai chị gái.
Cho dù từ trước đến nay không tin quỷ thần, nhưng những ngày qua ngoại trừ cầu nguyện thì Tô Dạng cũng không còn cách nào khác nữa. Cô sợ mệnh trời không thể làm trái, sợ người mình muốn giữ lại cũng không giữ được.
Cô nguyện lấy tiền đồ thậm chí cả sinh mệnh để trả giá, cầu mong đổi lấy sức khỏe của mẹ. Nhưng lời này e là truyền sai rồi, không truyền tới chỗ quỷ thần, mà là truyền tới chỗ Giang Như Yên đang ngủ say.
Sau cùng Giang Như Yên không đồng ý, chặn kín đường của cô.