Con người của Lê Thận đen nhánh như bầu trời đêm, cậu nhướng mi, thẳng thắn nói: “Tôi đều nghe được hết rồi.”
“Nghe được cái gì?” Tô Dạng không dám đối mặt với cậu.
“Cô kêu Giang Như Yên là mẹ.”
“......”
“Còn nói ‘ bây giờ ’, ‘ sau này ’.”
“......”
Tô Dạng không ngờ được tình tiết như trong hí kịch sẽ xảy ra với mình, vòng đi vòng lại vẫn bị cậu phát hiện.
Cô nói sang chuyện khác: “Buổi tối anh không ngủ được lại đi nghe lén người khác nói chuyện làm gì?”
Lê Thận không quan tâm nhún vai, “Không phải cô cũng không ngủ sao?”
Nhìn thấy anh thoải mái như vậy, Tô Dạng lại cảm thấy bộ dáng anh không giống như là đoán được cô xuyên đến đây, tám phần cho rằng cô là đứa ngốc.
Đáng tiếc, thật vất vả mới gặp được một người như vậy, chỉ vì một lần tai vách mạch rừng mà mất đi cơ hội làm bạn.
“Nói một chút đi, chuyện của cô rốt cuộc là như thế nào.” Giọng Lê Thận giống như đang nói chuyện bình thường, giống như anh nói nhiệt độ đêm nay như thế nào.
Tô Dạng tự sa đọa, muốn vô lý liền hoàn toàn vô lý.
“Tôi là người xuyên không, đến từ năm 2022. Chắc là có nghe qua con gái của trời đi? Tôi nhắm mắt mở mắt một cái liền xuyên đến năm 1995. Ở thời đại của tôi, mỗi người có một cái smartphone, có máy tính, khoa học kỹ thuật phát triển vô cùng. Nhà có mười mấy tầng, có vô số xe. Có tàu cao tốc, muốn đi nơi nào liền đi nơi đó.”
Cô nghe được tiếng cười của Lê Thận, anh quả nhiên là lấy cô làm niềm vui.
“Vậy cô sinh năm mấy?” Cậu hỏi.
“Năm 2001.”
“Sau đó, Giang Như Yên là mẹ của cô?”
“Không sai.”
Lê Thận rơi vào trầm mặc, hai tay cắm ở trong túi, nhìn bầu trời đêm không nói một lời.
Cậu lại không hỏi tiếp, Tô Dạng lại không vui, không biết anh suy nghĩ cái gì.
“Máy người phàm như anh sẽ không hiểu, truyền thụ cho anh một đạo lý lớn ——” Tô Dạng cười nói: “Gặp chuyện không giải quyết được, dùng cơ học lượng tử.”
“Tôi hiểu.”
“Anh biết cái gì.”
Tô Dạng nhất thời lanh mồm lanh miệng, mà vẻ mặt của Lê Thận vẫn là bình mặt. Không có người nào nghe được chuyện “Xuyên không” không có tính khoa học này, còn có thể có vẻ mặt bình tĩnh mà tiếp thu như vậy?
“Anh...... Anh tin lời tôi nói?” Tô Dạng thử hỏi.
“Tin.”
“Fuck.” Tô Dạng nhỏ giọng nói một câu thô tục, ngược lại cô là cái người xuyên không lại cảm thấy vô cùng khϊếp sợ.
“Không phải anh cũng xuyên đến đây đi?” Cô tò mò hỏi.
Lê Thận hơi câu môi: “Không phải.”
“Vậy vì sao anh một chút cũng không khϊếp sợ? Tôi vượt qua thời không đó! Đủ để làm mọi người khϊếp sợ! Bị bắt đi nghiên cứu, là một chuyện hiếm có trong vũ trụ này!” Tô Dạng khoa trương khoa tay múa chân, dừng một chút lại yếu ớt nói: “Anh đừng bán đứng tôi, tôi không muốn bị bắt đi nghiên cứu......”
Lê Thận cười to, giải thích nói: “Ai nói tôi không khϊếp sợ? Tôi đã khϊếp sợ rồi. Lần đầu tiên gặp cô ở bồn hoa, sau đó lại từ trong miệng cô biết được rất nhiều từ kỳ quái, vừa rồi cô còn mới nói ra mấy lời đó. Quan trọng nhất chính là, tôi tin cô không phải là bệnh nhân tâm thần.”
“...... Tôi cảm ơn anh.”
“Nhưng làm sao tôi cũng không nghĩ ra được, làm sao cô đến đây được?” Lê Thận hỏi.
Tô Dạng thở dài một cái, nói: “Nói ra thì rất dài. Mấy ngày trước khi tôi xuyên qua, là ngày qua đời của Giang Như Yên.”
Lê Thận kinh ngạc, há mồm xin lỗi, Tô Dạng tiếp tục nói: “Vào một buổi tối, tôi tức giận trốn nhà rời đi, Giang Như Yên đi ra ngoài tìm tôi, bất hạnh gặp tai nạn xe cộ.”
“Ai, người chính là như vậy, mất đi rồi mới hối hận. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Giang Như Yên không ai quan tâm tôi. Tôi một lòng nghĩ muốn trở nên nổi bật, vui vẻ với kế hoạch cuộc đời mình, xem nhẹ sự cố gắng sau lưng của Giang Như Yên.”
Giọng cô buồn buồn, đầu rũ xuống không thấy rõ biểu cảm.
“Mẹ đi rồi, tôi cảm thấy như trời sắp sập xuống. Tôi không còn nơi nương tựa, cảm thấy ai cũng không tin được. Khó chịu vô cùng, khóc rồi khóc, khóc đến hôn mê bất tỉnh. Tỉnh lại liền tới đây.”
Tô Dạng thở dài một cái, cảm khái nói: “Có thể là ông trời nhìn thấy, cho tôi cơ hội làm lại từ đầu đi.”
“Cho nên cô muốn thay đổi tương lai?” Lê Thận hỏi.
“Ừ.” Giọng Tô Dạng kiên định, “Hơn nữa còn bắt đầu thay đổi từ ngọn nguồn.”
“Đây chính là nguyên nhân cô vừa thấy mặt liền ghét Trình Tân?” Lê Thận đem hai chuyện liên kết với nhau, logic rõ ràng, “Anh ta là cha của cô.”
“Đúng vậy, tôi tên là Trình Tô Dạng.”