Giang Như Yên xua tay tỏ ý không cần, cô ấy đã có quần áo mới, không cần mua nữa, hơn nữa cô ấy chỉ là đến để giúp Tô Dạng xách đồ.
"Thử một chút đi, thử một chút cũng không mất tiền, thật sự rất hợp với mẹ." Tô Dạng khuyên bảo chân thành.
Phụ nữ đều thích xinh đẹp, ngoài miệng Giang Như Yên nói phiền toái, hai tay vừa muốn từ chối lại muốn nhận, thành thực cầm lấy áo.
Tô Dạng chọn một chiếc áo lông cừu màu trắng, cổ áo khoét rộng, đường cong màu nâu tô điểm hình dáng, có nút cài lớn.
Giang Như Yên hiếm khi thử loại phong cách này, cô ấy sẽ cảm thấy lòe loẹt. Còn chưa cài xong áo, ngoài miệng đã bắt đầu chê màu trắng dễ bẩn, chất vải không dễ giặt vân vân, một bên ngay ngắn cài toàn bộ cúc áo từ trên xuống dưới.
"..."
Tô Dạng gãi gãi cằm, tại sao Giang Như Yên mặc đồ gì đều giống như là đi làm việc? Cài ngay ngắn như vậy làm gì, cũng không phải là đi gặp lãnh đạo.
Cô khẽ ho khan hai tiếng, đẩy cái tay đang hí hoáy cổ áo của Giang Như Yên, lời lẽ đanh thép nói: "Mẹ đừng đυ.ng vào, để đó cho con."
Sau khi đi dạo mấy hàng ở vỉa hè, Tô Dạng lại dẫn người đi vào trung tâm mua sắm. Đến cửa hàng nào, Giang Như Yên đều liên tiếp lắc đầu cự tuyệt. Tô Dang đã mất rất nhiều công sức mới có thể thuyết phục được cô ấy đồng ý mặc thử mấy bộ trang phục đắt tiền này.
Cô đương nhiên hiểu rõ tính cách của Giang Như Yên, có thể mặc một lần đã cảm thấy vô cùng ưng ý, nhưng không mua những thứ không cần mua.
Tô Dạng mười mấy tuổi vừa nghe thấy mẹ muốn đi dạo phố, liền tập tức nhăn mi tỏ vẻ không kiên nhẫn. Dù sao mẹ cũng không mua, còn vẫn muốn thử, thậm chí còn cùng chủ quán trò chuyện rất lâu. Lúc đó, Tô Dạng liền tìm chỗ ngồi đợi ở cửa hàng, cúi đầu chơi điện thoại.
Tô Dạng cũng hiểu tại sao mẹ lại như vậy, là vì một lần cùng cả nhà đi du lịch, hai người đã cùng nhau đi dạo ở cửa hàng sườn xám.
Sườn xám nhung dài màu xanh đậm mặc trên người Giang Như Yên vô cùng đặc biệt, Tô Dạng thấy sự yêu thích trong mắt mẹ.
Cô bỗng nhiên hiểu ra, trong đầu mẹ dù chứa đầy gạo, củi, mắm, muối, tương, dấm, trà, nhưng bản năng vẫn luôn yêu cái đẹp.
Mẹ không phải không muốn mua, mà mẹ luôn nghĩ rằng tiết kiệm một chút sẽ tốt hơn, dường như bà chưa từng dám vì bản thân mà tiêu lấy quá một phân tiền, bản năng cũng tự đẩy cái đẹp đi rất xa.
Chiếc sườn xám màu xanh đậm kia đã mang đến cho mẹ niềm thích thú, nhưng sau đó liền không có duyên phận với bà.