Lúc nằm ở trên giường, Tô Dạng hỏi tới Trình Tân: "Mẹ và người đó có quan hệ gì?"
"Cái người mà cô nhìn thấy trước bữa tối hả?" Giang Như Yên nói: "Không có gì a, chỉ là bạn bè thôi."
"Mẹ và anh ta rất thân thiết sao?" Tô Dạng nhìn đăm đăm vào gò má của Giang Như Yên.
Giang Như Yên dừng một chút mới trả lời: "Bạn bình thường, một đám người chúng ta chơi chung với nhau."
Tô Dạng ồ một tiếng không nói nữa, tầm mắt cũng rời khỏi khuôn mặt của Giang Như Yên, có xu hướng tự nén bực bội.
Yên tĩnh như vậy khiến cho Giang Như Yên không được tự nhiên, cô ấy hỏi: "Tại sao hôm nay cô lại ném giày về phía anh ta?"
Tô Dạng thở dài một hơi, chăn bị thổi phồng lên giống như bóng hơi thả khí, sau đó lại ỉu xìu xẹp vào trong.
"Anh ta không phải người tốt."
"Cô xem anh ta thành ai rồi?" Giang Như Yên nghĩ tới chuyện đùa, cười nhạo nói: "Nói với mẹ một chút?"
Chuyện này làm sao có thể nói, nếu Tô Dạng nói Trình Tân là cha cô, biến tướng đẩy Giang Như Yên vào cạm bẫy. Thứ cô muốn là hai người trở thành người xa lạ, chứ không phải người yêu tin đồn.
"Dù sao cũng không phải người tốt."
Dứt lời, Tô Dạng trở mình đưa lưng về phía Giang Như Yên, cảm thấy trong lòng trống vắng, lại kéo một cái tay che trên bụng.
Bữa cơm hôm đó, Giang Như Yên đổi một bộ quần áo năm mới. Thậm chí "mới" như thế nào, Tô Dạng hoàn toàn không thể nhận ra từ quần áo, mà là nhận ra từ khuôn mặt và nụ cười vui mừng của Giang Như Yên.
Người mặc quần áo mới, sẽ luôn vô tình hay cố ý táy máy cổ áo, gãi gãi cổ, thuận tiện vuốt đuôi tóc.
Nhưng Tô Dạng chỉ cảm thấy một lời khó nói hết, Giang Như Yên đem tuổi trẻ và sự xinh đẹp của tuổi hai mươi hóa thành chiếc bàn gỗ tròn nhà nhà đều cần, thực dụng là trên hết, không hề được người ta coi trọng.
Sớm biết như vậy cô đã giữ lại một chiếc áo da cho bà mặc, sẽ tốt hơn chiếc quần bông đen thui và áo khoác len màu nâu.
Tô Dạng quả thực không đành lòng để khuôn mặt xinh đẹp trẻ tuổi kia bị phá hủy bởi phong cách ăn mặc này, chủ động mời: "Giang Như Yên, chiều nay mẹ và con đi dạo phố đi."
Giang Như Yên cho là cô kiếm được tiền nên muốn mua quần áo, thoải mái đồng ý: "Được."
Các cô lại quay lại con phố và trung tâm mua sắm quen thuộc kia. Bên cạnh con đường phía trước các chủ sạp đón mời các quầy hàng bên đường khác, kĩ xảo mua bán hạ bút thành văn. Tô Dạng dẫn theo Giang Như Yên, quen thuộc như đi dạo trên kho hàng nhà mình vậy, nhìn thấy thứ phù hợp với Giang Như Yên, liền dừng lại thử một chút.