Giang Như Yên hiểu rồi, bọn họ có một nhóm thanh niên nhỏ, có hoạt động giải trí gì đều chơi cùng nhau.
Thật ra thì cô ấy cũng không phải là kiểu người thích chơi đùa, mục đích theo sau phần lớn là không muốn lạc đội, ngoài việc chơi cùng bọn họ, cô ấy không có hoạt động giải trí khác. Hơn nữa cô ấy rất thích mấy người này, sẽ khen ngợi cô ấy, sẽ đùa giỡn với cô ấy, sau đó vừa uống rượu hút thuốc vừa chuyện trò vui vẻ.
"Lúc nào? Ở đâu?" Giang Như Yên hỏi.
"7 giờ, phòng riêng đã đặt xong trước rồi, Phong Thủy Bảo Địa 206."
"Được."
"Vậy cứ như thế." Trình Tân rút ra một điếu thuốc từ trong túi, thuần thục kẹp ở đầu ngón tay, hướng về phía cô ấy nói lời từ biệt: "Tôi về đây."
"Được."
Sau khi xoay người, Trình Tân dùng tay chặn gió, châm điếu thuốc, phun ra cảm giác du côn thành thục lượn lờ.
Giang Như Yên nhìn theo một hồi, cũng xoay người trở về nhà. Mới vừa bước vào tường thấp một bước, liền nhìn thấy Tô Dạng lén lén lút lút.
"Ngây người ở đây làm gì, ăn cơm thôi." Giang Như Yên vẫy tay.
Đôi mắt Tô Dạng nheo lại tìm tòi nghiên cứu, xít lại gần bên tai cô ấy nói: "Con đã nghe thấy rồi, ngày mai mẹ có tiệc?""
"...Đúng nha." Giang Như Yên chột dạ, trong lòng nghĩ nhất định cũng nghe được chuyện mình nói cô ngốc nghếch.
"Con cũng muốn đi!" Tô Dạng nói.
"Được, không có vấn đề."
Giang Như Yên thoải mái đồng ý, Tô Dạng lại sinh lòng nghi ngờ, nhưng không bới ra khuyết điểm gì.
"Chỉ là cô phải đồng ý với tôi." Giang Như Yên lại nói: "Cô không thể nhận nhầm người nữa, cũng không thể ném giày vào người khác giống như hôm nay."
Tô Dạng điên cuồng gật đầu, chỉ cần để cho cô đi, cái gì cũng dễ nói.
Tô Dạng không có hồi ức tốt đẹp về Trình Tân, vắt óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra chút nào, cầm kính phóng đại để tìm kiếm dấu vết hạnh phúc trong kí ức, lại phí công như việc lấy giỏ trúc đựng nước.
Cũng may để giải thích cho việc sống chung giữa cha con bọn họ cũng không phải chuyện khó, mấy chữ liền có thể khái quát, không làm sao sống chung được.
Sau khi mẹ và ông ta ly dị, một năm Tô Dạng cơ hồ không gặp được ông ta mấy lần, Trình Tân thật giống như biến mất khỏi cuộc sống của các cô, lại giống như không biến mất.
Lúc kiếm không đủ học phí, mẹ sẽ treo nét mặt chán ghét gọi điện cho ông ta, Tô Dạng bị bệnh dạ dày đau đến chết đi sống lại, lúc mẹ cùng đường, chỉ có thể tìm ông ta giúp đỡ, mẹ đưa cô trở về quê thăm ông nội, bà con hàng xóm cũng hỏi Tô Dạng có còn liên lạc với cha không.
Có, có nói chuyện điện thoại mấy lần, ăn vài bữa cơm.