Năm 2012, Đàm Kính Hữu và Giang Như Yên sinh một đứa con, đặt tên là Đàm Tân Xuân. Ngoài Giang Như Yên, Tô Dạng thích nhất là Xuân Xuân, cho dù là học cấp 2, cấp 3 hay học đại học, cô thường xuyên nhắc tới cậu em trai đáng yêu của mình.
Xuân Xuân cũng thích nhất là chị gái, sợ nhất là anh trai.
Trong một năm đó, vì chính sách hai con, số lượng con nít nhà bọn họ vượt quá tiêu chuẩn, hộ khẩu của Tô Dạng bị chuyển tới hộ khẩu của ba ruột Trình Tân —— đó là chuyện duy nhất Giang Như Yên khăng khăng đòi ly hôn.
Trong mắt người ngoài, Tô Dạng có tính cách lanh lợi, vui vẻ vô tận, thật ra cô đã ở trong nhà khóc không biết bao nhiêu ngày đêm, hoặc là muốn đi tìm chết, hoặc là mặc kệ thế nào cũng muốn trốn ra ngoài..
Sau đó, cô thi đậu 211, đi học đại học ở thành phố khác, có được những gì mình muốn theo đuổi. Nhờ có Đàm Tân Huy ban tặng, cô có thể chịu đựng được rất nhiều chuyện và người không bình thường, sống rất tiêu sái.
Vào mùa đông năm 3 đại học, Tô Dạng quyết tâm sang năm sẽ đi du học, kỳ nghỉ đông về nhà, cô lập tức nói chuyện này với Giang Như Yên.
Giang Như Yên do dự, bọn họ không có tiền. Mà Trình Tân, là một kẻ điên, nói chuyện với ông ta sẽ chỉ lãng phí thời gian.
Tô Dạng hiểu được nổi khổ trong lòng của mẹ, sau khi đi du học cô có thể làm thêm kiếm tiền, nhưng cô phải bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ, trong trường chương trình học bận rộn, cho nên cô muốn tìm người tư vấn hỗ trợ giải quyết chi tiết.
Sau khi tham khảo nhiều người tư vấn, ngàn dặm mới tìm được một nhà đáng tin, ký hợp đồng trước Tết m Lịch sẽ có ưu đãi, Tô Dạng nghĩ mình có thể tiết kiệm được một chút tiền, lại đi năn nỉ mẹ: “Mười ngàn, xem như mẹ cho con mượn có được không?”
Dưới sự lì lợm la liếʍ của cô, Giang Như Yên nói: “Vào sinh nhật hai năm trước của mẹ con có đưa cho mẹ ít tiền, còn có tiền lén tiết kiệm hồi năm cấp hai của con, sau khi tốt nghiệp cấp ba con cũng có cho mẹ tiền, mẹ cũng chưa đυ.ng tới, mẹ lại tự móc thêm tiền ra, chắc có thể gom đủ.”
Tô Dạng rất vui sướиɠ, năm trước nghỉ hè cô đi làm thêm được 20.000, cộng lại được 35.000 vừa đủ thanh toán, như vậy cô có thể đi ra nước ngoài rồi.
Giang Như Yên có một chỗ giấu tiền, ở dưới cùng tủ quần áo trong phòng bà, một bao lì xì không biết năm nào.
Tô Dạng đi lấy, trống không.
“Tiền đâu?” Tô Dạng gọi Giang Như Yên, cầm bao lì xì rỗng tuếch hỏi.
Giang Như Yên kinh ngạc hiển nhiên không biết đáp án, bà cũng không biết tiền đã đi đâu mất.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt họ chạm nhau đều biết rõ đối phương đang nghĩ gì.
“Mẹ cũng nghi ngờ cậu ta lấy đúng không?” Tô Dạng lạnh giọng nói.
Giang Như Yên hơi gật đầu.
Tô Dạng không ngạc nhiên chút nào, đây không phải lần đầu Đàm Tân Huy làm chuyện này, lần đầu tiên là khi cô còn nhỏ cậu ta đã lấy sữa bò trong ngăn kéo của cô, lần thứ hai là lấy tiền lì xì bà cho cô. Sữa bò là việc nhỏ, cuối cùng cậu ta cũng đã trả tiền lì xì lại cho cô. Nhưng thói hư tật xấu trong xương tủy cậu ta không đổi được, Tô Dạng sẽ không bao giờ tin cậu ta có thể cải tà quy chính.