Chương 17

Tô Dạn không tình nguyện ngước mắt, quan sát biểu tình của Giang Như Yên, nghe thấy bà hỏi: “Cô tên là gì?’

“Tô Dạng, Tô trong Tô Châu, Dạng trong gợn sóng.” Tô Dạng bỏ qua họ của mình.

“Cô thật sự không có nơi nào để đi sao?”

Tô Dạng gật đầu.

Giang Như Yên nói: “Tôi sẽ nói với cha mẹ, cô là bạn tôi, tới ở nhờ nhà tôi một đêm.”

“Thật sao?” Tô Dạng lập tức rướn người, ánh mắt tràn ngập mong chờ.

“Nhưng chỉ một đêm.” Giang Như Yên giơ ngón trỏ lên chỉ “1”.

“Vâng, Giang Như Yên, con yêu mẹ!” Tô Dạng không chút ngại ngùng nói.

Giang Như Yên chưa từng nghe những lời nói trắng trợn như thế, oán trách vỗ cô :”Thật là, nhỏ giọng một chút.”

Tô Dạng theo Giang Như Yên lên lầu, đi vào ở nhà ông ngoại bà ngoại. Thường lúc tới, mẹ dặn cô khi thấy người lớn, luôn dặn cô phải lễ phép, nhớ phải chào mọi người.

Lúc nàu Tô Dạng đoan đoan chính chính, “Con chào bà ngoại” vừa mới phát ra nửa tiếng, liền bị Giang Như Yên kéo lại.

“Mẹ, cô ấy là bạn con, tên là Tô Dạng, nhà khá xa, có thể để cô ấy ở nhà mình đêm nay không?”

Bà lão đánh giá Tô Dạng từ trên xuống dưới, người đứng sau ngoan ngoan cười cười, hai người liền đồng ý, để Giang Như Yên dẫn Tô Dạng đi.

Giang Như Yên ở tầng một, giường không lớn cũng không nhỏ. Cô ấy trải chăn bông, để cho Tô Dạng ngủ bên trong cạnh tường.

Hai người nằm trên giường, Tô Dạng một mực ôm lấy cánh tay Giang Như Yên.

Lúc này thế hệ 00 không ngủ được, sau khi tắt đèn, Tô Dạng không yên tĩnh được mấy phút liền bắt đầu nói chuyện, khiến Giang Như Yên cũng không thể đi vào giấc ngủ, liền cùng cô nói chuyện phiếm.

“Rốt cuộc tại sao cô lại biết tên của tôi?” Giang Như Yên hỏi.

“Đã nói rồi, mẹ là mẹ con.” Tô Dạng nói, “Con còn biết tên bà ngoại, Mai Hoa, phải không?”

Giang Như Yên nghẹn lại, liền nghĩ: Trong thôn người khác nói tên người nhà cho mình, mình lại nói tên người nhà cho họ, biết được tên cũng không có gì lạ.

Giang Như Yên tiếp tục thay đổi đề tài, hỏi: “Cô tính ngày mai sẽ đi đâu chưa?”

“Không biết.” Tô Dạng hỏi lại: ”Còn mẹ? Ngày mai mẹ định làm gì?”

“Đi đến chỗ anh tôi.”

Anh trai Giang Như Yên là Giang Tiệm Viễn, là con trai duy nhất trong bốn người con, Giang Như Yên là con út, cũng kém anh cả hơn hai mươi tuổi.

Tô Dạng cũng không tiếp xúc với cậu nhiều, không phải vì sau khi kết hôn hai người không thường liên hệ. Cô nhớ cậu mình là người kinh doanh, tiền vào nhanh nhưng ra cũng nhanh. Bởi vì cậu không thể trả khoản vay theo đúng thời hạn, nên bị người ta kiện, đi tù.

Sau đó, lúc ăn tết Tô Dạng cũng không nhìn thấy cậu. Đó có thể là một bất hạnh lớn trong đời mẹ. Nếu có thể xuyên trở về, nghe mẹ nói, mùa hè năm sau cậu sẽ được thả ra.

Tô Dạng ôm chặt cánh tay trong ngực, hỏi: “Bây giờ cậu đang làm gì? Làm ở xưởng sao?”

Giang Như Yên phản ứng một chút, thuận theo quan hệ thân thích trong miệng Tô Dạng, nói: “Đúng vậy, làm ở xưởng quần áo.”

“Vậy con cũng đi.”

“Không được.” Giang Như Yên lập tức phủ quyết.

“Tại sao.... Con sẽ không gây phiền phức, dù sao con cũng không có nơi nào để đi.”

Những lời này lại khiến Giang Như Yên thấy rối rắm, một lúc sau liền nảy ra một ý. Cô ấy xoay người, nói với Tô Dạng:

“Mỗi lần đến mùa xuân thì xưởng của anh tôi đều tuyển công nhân mới. Bây giờ là cuối năm, nhóm công nhân đều đã về nhà, nếu cô không về được nhà, cũng không có chỗ đi, trước tiên cứ tới nộp đơn, thế nào?”

Tô Dạng rất tán đồng, nhưng vẫn không giải quyết được vấn đề nơi ở, cô nói: “Nhưng con không có chỗ ở....”

“Trong xưởng có chỗ ở, đến lúc đó tôi sẽ cho cô thêm giường và chăn.”

“Thật tốt a.”

Công việc thực tập đầu tiên mà các sinh viên đại học sau 00 tìm được, là làm may.

Theo lý thuyết, theo thể chất của Tô Dạng, chiếc giường cô chưa từng ngủ qua sẽ như núi đao biển lửa, sẽ trằn trọc, thức trắng đêm. Vậy mà tối qua cô ngủ rất ngon, lúc sáng sớm liền mơ màng bị Giang Như Yên đánh thức.

Ngủ dậy một giấc, thấy mẹ vẫn ở đó, Tô Dạng lại nở một nụ cười ngây ngô.

“Mẹ buổi sáng tốt lành.” Tô Dương cao giọng.

“Không tốt.”

“Hả?”

“Hôm qua cô nghiến răng.”

“...”

Tô Dạng mỉm cười e lệ, chầm rì rì từ trên giường bò dậy, vừa mặc áo vừa hỏi: “Hôm nay sẽ đi đến chỗ cậu đúng không?”

“Đúng vậy, ăn cơm sáng xong thì đi.” Giang Như Yên nhăn mặt lại, nghiêm túc nói: “Anh ấy là anh tôi, không phải cậu của cô. Đến lúc đó gọi là ông chủ, hoặc là gọi anh giống tôi, biết chưa?”

Tô Dạng đành phải gật đầu nghe lời, “Vẫn là gọi ông chủ đi.”

“Cậu” là do cô thuận miệng gọi, gọi anh sẽ liền loạn trật tự, chỉ có thể gọi là ông chủ.

Ăn sáng xong, mẹ con hai người lại ngồi phương tiện công cộng đến nhà xưởng của Giang Tiệm Viễn, theo như lời Giang Như Yên miêu tả, nhà xưởng đó mang một chút khí phái.