Tim của cô đập nhanh, thuận theo bậc thềm đá mà đi xuống. Ngọc có tỳ vết, thánh nhân cũng có lúc nhầm, cô bị cận thị hai độ, vật nằm ngoài phạm vi sáu mét thì không thể nhìn rõ. Chỉ chú ý đến thân hình đang dốc sức làm việc, lưng của người đó đối mặt với cô, không thấy được mặt.
Cô phải nhìn thấy mặt, chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ, cô nhất định nhận ra mẹ, bất kể là dáng vẻ nào.
Bước chân thăm dò từng chút tiến lên, Tô Dạng nhỏ giọng gọi: “Giang Như Yên?”
Người đó dừng đôi tay đang bận bịu, quay đầu nhìn xem là ai, vừa đúng lúc chạm mắt với Tô Dạng.
Giây phút đó, bốn mắt nhìn nhau, một đôi mắt đầy sự nghiên cứu, một đôi mắt ướt đẫm nước mắt.
Xương cốt của mẹ, ngũ quan của mẹ, cái chau mày cũng giống hệt như trong ký ức, cuối cùng Tô Dạng cũng có thể gặp lại mẹ rồi.
Nóng lòng nhớ mẹ, Tô Dạng bước một chân ngay lập tức nhào vào lòng Giang Như Yên, ôm một cách mãnh liệt, mang theo giọng khóc nghẹn ngào kêu lên: “Mẹ!! Mẹ, con rất nhớ mẹ.”
Giang Như Yên kinh ngạc làm gậy giặt đồ trong tay rơi xuống đất, mông ngồi trên một phiến đá, vội đỏ mặt.
“Cô gái, cô gái, tôi không phải là mẹ của cô....”
Nhưng mà tay của Tô Dạng không hề buông lỏng, trái lại còn ôm chặt hơn, mang toàn bộ nỗi đau đã kìm nén mấy ngày nay bộc phát ra ngoài.
“Mẹ chính là mẹ con! Mẹ, xin lỗi, thật sự xin lỗi, con không dám bỏ nhà ra đi nữa, cũng sẽ không cãi nhau với mẹ nữa, con sai rồi, về sau con đều nghe lời mẹ được không?”
Tô Dạng vùi đầu trên vai bà khóc thút thít, “Huhuhu...... con không thể không có mẹ.”
Giang Như Yên không thể hiểu được một chữ trong lời của Tô Dạng, nhưng giọt nước mắt chân tình này khiến tay chân cô ấy lúng túng, cô ấy chưa từng gặp mặt người này, nhưng đẩy là lúc này cũng không phải.
“Cô ơi, cô bình tĩnh một chút, hình như cô nhận nhầm người rồi, tôi thật sự không phải là mẹ của cô.”
Tô Dạng không trả lời, im lặng ôm thêm một lúc, làm dịu tiếng khóc. Cô biết rằng Giang Như Yên của bây giờ không quen biết mình, nhưng còn cách nào đây, cô chỉ muốn tìm cách để được ở bên mẹ lâu chút.
Lau đi vài lần nước mắt, tâm trạng Tô Dạng mới bình tĩnh trở lại, ánh mắt lưu luyến với khuôn mặt quen thuộc, giải thích:
“Mẹ chính xác là mẹ con. Con đến từ tương lai, ở đó mẹ sống không được vui vẻ cho lắm, con không hiếu thảo, đánh mất mẹ. May mắn là, không biết vì sao con xuyên việt trở về đây, gặp lại mẹ.”
Giang Như Yên khó hiểu, lẩm bẩm nói: “Cái cô này sao nói chuyện kỳ lạ vậy....”
Tô Dạng nắm chặt tay của Giang Như Yên, thành khẩn nói: “Nhưng con sẽ không để mẹ chịu khổ đâu, tất cả đều sẽ bắt đầu lại, tất cả đều còn có cơ hội.”
Cả đời này Giang Như Yên chưa từng gặp qua chuyện ly kỳ như vậy, bị người con gái lạ ôm lấy, bị gọi thành mẹ, bây giờ lại bị nắm chặt tay. Cô ấy nhăn mày, nhận định người này não có vấn đề, ăn nói lung tung, giống tên không mặc quần Giang đại ngốc ở cuối thôn
Giang Như Yên cảm thấy nói chuyện với tên ngốc không có ý nghĩa, cười nhạo nói: “Cô là con gái của tôi?”
“Vâng vâng!” Mắt của Tô Dạng sáng lên, Giang Như Yên vậy mà tin rồi?
“Vậy cha cô là ai?”
“.....”
Tô Dạng không muốn trả lời lắm.