Bạch Trân Trân: "Thưa sếp, tay của anh đưa lên thêm chút nữa, mới vừa rồi đã xuyên qua mặt của cậu bé rồi."
Bởi vì vị trí đặt tay không đúng, cảnh tượng ấm áp này có vẻ hơi kinh dị xíu.
Người Vương Kim Phát thoáng cái cứng ngắc một giây, có điều vẫn làm theo chỉ dẫn của Bạch Trân Trân, tay vươn cao lên chút.
Vẻ ỷ lại trên mặt oắt con này càng nhiều hơn, cậu bé dụi dụi mặt của Vương Kim Phát, quay đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân, sau đó cong cong môi với cô, cuối cùng là thể hiện tí ti thiện ý với cô.
Bạch Trân Trân: "..."
Thật đúng là khó khăn.
Vương Kim Phát và Bạch Trân Trân đều biết xảy ra chuyện gì, chỉ có Trần Tiểu Sinh không thấy bất cứ cái gì dường như không quan tâm gì, ông ta nhìn cái này một lát cái kia một tí, sáp đến bên Bạch Trân Trân.
"Cô Bạch, có thể cũng giúp tôi khai nhãn không?"
Nghe thấy yêu cầu này, Bạch Trân Trân liếc Trần Tiểu Sinh một cái: "Chú sống đủ rồi à?"
Trần Tiểu Sinh kêu a một tiếng, ấm ức nói: "Cô Bạch, sao cô lại mắng người thế?"
Ông ta chỉ là muốn nhìn thử chuyện là thế nào, rõ ràng ông ta cũng là người tham dự, nhưng bây giờ lại trông giống như là một người qua đường vô tình bắt gặp chuyện này, ông ta cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra, được chứ?
Bạch Trân Trân có lòng tốt giải thích nói: "Không phải tôi không mở thiên nhãn cho chú, trước đó chú mới bị bà Vương tính kế, xúi quẩy trên người còn chưa tiêu trừ sạch sẽ, gặp quỷ thì sẽ xui xẻo, nếu như chú thấy chết không sờn, vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ mà bất chấp tất cả, tôi có thể giúp chú một tay."
Trần Tiểu Sinh rất sợ hãi: "Thấy quỷ sẽ khiến mình đoản mệnh sao?"
Vương Kim Phát sững sờ, vô thức nhìn về phía Bạch Trân Trân.
Nhìn thấy dáng vẻ của hai người bọn họ, Bạch Trân Trân giải thích tóm lược.
"Thế thì sẽ không, có điều người quỷ khác đường. Lúc con người đang thời vận thấp rất dễ gặp quỷ, nếu đối phương không có ác ý thì còn đỡ, nếu như ma quỷ mình nhìn thấy là lệ quỷ oan hồn, người thời vận thấp, trong mắt bọn nó giống như thịt Đường Tăng."
Thật ra nói trắng ra là, nước mắt trâu sẽ che lấp khí vận và dương khí của người, làm mờ giới hạn Âm Dương một lúc ngắn ngủi, phá vỡ hàng rào giữa người và quỷ, khiến cho người ta có thể nhìn thấy quỷ.
Quỷ hồn có âm khí nặng, ở chung thời gian dài tất nhiên sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với người, cho nên thời điểm thời vận thấp nhìn thấy quỷ, sẽ khiến cho thời vận vốn dĩ đã không cao lại bị âm khí dây dưa, trở nên thấp hơn. Nếu người không may, uống nước lạnh cũng bị kẹt kẽ răng, nếu xui xẻo còn không phải sẽ bỏ mạng vào đó luôn?
"Cho nên, thưa sếp, anh là từ lúc nào bắt đầu cảm thấy dễ nổi cáu?"
Bạch Trân Trân giải thích sơ lược ảnh hưởng sẽ sinh ra của quỷ hồn đối với con người, sau đó lại kéo chủ đề về Vương Kim Phát.
Tên tiểu quỷ này có mối liên quan rất sâu với Vương Kim Phát, tiểu quỷ này sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện trên người Vương Kim Phát.
Nhìn dáng vẻ Vương Kim Phát không hề giống là người biết nuôi tiểu quỷ, sở dĩ anh ta sống đến bây giờ, một là bởi vì cảnh sát dương khí nặng, thứ hai cũng là bởi vì sở cảnh sát thờ cúng pho tượng Quan Nhị Gia.
"Thưa sếp, gần đây trong khoảng thời gian này có lẽ là anh rất ít khi về nhà nhỉ?"
Vương Kim Phát nhẹ gật đầu: "Gần đây có mấy vụ án phải làm, số lần tôi trở về không nhiều."
Thân là giám sát cao cấp, đương nhiên là có phòng nghỉ ở sở cảnh sát. Anh ta là một người đàn ông độc thân, không có gia đình liên lụy, không trở về nhà tự nhiên cũng không có gì.
Sau khi biết mình tiểu quỷ ngồi trên bờ vai là chuyện gì, Vương Kim Phát xin nhờ Bạch Trân Trân, xin cô hỗ trợ điều tra nguyên nhân cái chết của đứa nhỏ này.
"Cô Bạch, tôi không biết chuyện Huyền Môn của bên cô, nhưng cô đã nói đứa bé là bị hại chết, quỷ chết oan không thể đầu thai là bởi vì chấp niệm chưa tan, tôi hoài nghi hung thủ hại chết cậu bé vẫn đang ung dung ngoài vòng pháp luật, tôi muốn khẩn cầu cô giúp tôi tìm ra hung phạm, để đứa nhỏ này sớm ngày đi vào địa phủ luân hồi chuyển sinh."