"Nếu chú đã không biết một cái gì thì chú tới chỗ này làm cái gì?"
Chân mày của Bạch Trân Trân cau lại, cô mở miệng hỏi.
Trần Tiểu Sinh đứng trước mặt Bạch Trân Trân, rõ ràng tuổi tác cũng lớn hơn cô không ít nhưng lại ngoan ngoãn như một học sinh.
"Tôi cũng không biết ấy, sếp gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi tới đây một chuyến, tôi cũng chỉ có thể tới thôi."
Ông ta ngược lại không ngờ tới chuyện mình lại gặp phải Bạch Trân Trân ở chỗ này, như vậy không phải trùng hợp thì là cái gì?
Nếu đã như thế này thì duyên phận giữa ông ta và đại sư thật sự không nông.
Ánh mắt người này nhìn Bạch Trân Trân sáng lấp lánh, cũng không biết đang nghĩ tới chuyện gì đây, Bạch Trân Trân lặng lẽ lùi về sau một bước, kéo dãn khoảng cách giữa mình với Trần Tiểu Sinh.
Có điều Trần Tiểu Sinh không nhận ra sự ghét bỏ của Bạch Trân Trân, vẫn ngu ngốc ngờ nghệch quay sang cười với cô.
Xem ra người này đúng là chẳng biết một cái gì, nếu biết thì cũng sẽ không có cái dáng vẻ này.
Cô thở dài một hơi, cất bước đi về phía cục cảnh sát, thập niên chín mươi Hương Giang, cục cảnh sát không được gọi là cục cảnh sát, mà gọi là sở cảnh sát, mỗi một khu trong mười tám khu của Hương Giang đều có sở cảnh sát.
Cô tới chỗ này chính là sở cảnh sát nằm ở Tây Cống.
Thái độ của Trần Tiểu Sinh rất ân cần, ông ta đi theo bên cạnh Bạch Trân Trân nửa bước không rời, ánh mắt xuất hiện những đốm nhỏ như ánh sao, nhìn cô giống như đang nhìn thần tượng của mình vậy.
Bạch Trân Trân: "..."
Dù Trần Tiểu Sinh không phải người đàn ông trung niên dầu mỡ gì đó nhưng bị ông ta dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Bạch Trân Trân vẫn cảm thấy rất không được tự nhiên.
"Chú có thể cách tôi xa một chút được không?"
Bạch Trân Trân có chút không biết phải làm sao, đành quay sang Trần Tiểu Sinh nói một câu.
Trên mặt Trần Tiểu Sinh để lộ biểu cảm bi thương: "Đại sư..."
"Đừng gọi tôi là đại sư."
Trần Tiểu Sinh rất biết lắng nghe, đổi lại cách nói: "Đại lão..."
Bạch Trân Trân: "..."
Sao người này càng gọi càng kỳ lạ thế?
"Chú có thể gọi tôi là cô Bạch, tôi không phải là đại sư cái gì đó, cũng không phải đại lão, chú đừng có gọi sai nữa."
Ở đây chính là sở cảnh sát, người này gọi cô như vậy sẽ khiến cho người khác nghĩ thế nào, không thấy ánh mắt nhìn cô của vị cảnh sát vừa mới đi qua không đúng lắm hay sao?
Trần Tiểu Sinh thấy Bạch Trân Trân có vẻ như đang tức giận liền vội vàng sửa lời nói: "Cô Bạch, rất xin lỗi, tôi sai rồi, cô đừng nhìn tôi như thế."
Bạch Trân Trân: "..."
Hừ, không thể giận người này cho nổi, đúng là lãng phí thời gian của cô.
Trước đó, Trần Tiểu Sinh cũng đã tới sở cảnh sát vì vụ án của bà Vương cho nên ông ta cũng coi là quen cửa quen nẻo, rất nhanh đã đưa Bạch Trân Trân đến phòng làm việc của Vương Kim Phát.
Vương Kim Phát là giám sát cao cấp của sở cảnh sát, đương nhiên có phòng làm việc riêng, lúc bọn họ tới, Vương Kim Phát đang cúi đầu viết cái gì đó, sau khi nghe tiếng gõ cửa, anh ta ngẩng đầu nói.
"Mời vào."
Người đầu tiên đi vào trong là một người đàn ông trung niên mập mạp, Vương Kim Phát nhận ra ông ta, ông chủ thứ hai của một cửa hàng nhang đèn khác tên là Trần Tiểu Sinh, cửa hàng bà Vương có vấn đề chính là do ông ta nói.
Cùng theo Trần Tiểu Sinh đi vào trong là một cô gái làm xoăn sóng to, trang điểm diễm lễ, cô mặc áo ba lỗ, trên đùi là một chiếc quần short jean, chân đi một đôi giày ống cao màu trắng, dáng người của cô cực kì đẹp, mặc trang phục như vậy hoàn toàn tôn lên ưu thế dáng người của cô, nhất là đôi chân dài xinh đẹp dưới ánh đèn càng bóng lên ánh sáng mượt mà.
Vương Kim Phát rất nhanh đã phát hiện ra vấn đề, ánh mắt anh ta lóe lên một cái, ngay tức khắc dời mắt sang chỗ khác.
"Cô chính là Bạch Trân Trân?"
Vương Kim Phát mở miệng hỏi, ánh mắt nhìn Bạch Trân Trân tràn đầy sự hoài nghi.