Sắc mặt Lý Tinh Tinh tái nhợt, bà ấy ngây ngốc nhìn Bạch Trân Trân, nước mắt ào ạt từ trong vành mắt tuôn ra.
Nhìn thấy dáng vẻ này của bà ấy, Bạch Trân Trân thở dài, chồm người tới, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt bà ấy.
"Cô Lý, xin nén bi thương, tôi nghĩ người yêu của cô cũng không muốn cô vì gặp chú ấy mà để mình rơi vào trong nguy hiểm."
Bạch Trân Trân thật sự không giỏi nói lời an ủi, cái duy nhất cô có chỉ là một trái tim chân thành.
Sinh tử ly biệt tuy đau đớn, nhưng người sống vẫn phải nhìn về phía trước.
Lý Tinh Tinh không để mình phóng túng lâu, bà ấy giơ tay lên, lau nước mắt trên mặt.
"Cảm ơn cô, cô Bạch, tôi hiểu rồi."
Lý Tinh Tinh rất nhanh đã điều chỉnh xong cảm xúc của mình, tuy trông vẫn rất tiều tụy, nhưng trạng thái tinh thần dường như đã khôi phục lại.
Bạch Trân Trân cười với bà ấy, lại không biết nên nói gì mới tốt.
Ăn cơm giò heo ngon xong, hai người chia tay nhau ở giao lộ.
"Cô Bạch, rất vui khi quen biết cô, cô là một người rất dịu dàng."
Bạch Trân Trân nhìn bàn tay đang vươn về phía mình của Lý Tinh Tinh, mỉm cười bắt tay.
"Cô Lý, tôi cũng rất vui khi quen biết cô."
Hai người cười với nhau, Lý Tinh Tinh vẫy tay với Bạch Trân Trân, tiêu sái rời đi.
Nhìn ra được, bà ấy đã tiếp nhận sự thật không còn nhìn thấy người yêu nữa, sự nhu nhược trước đó chỉ là thoáng qua mà thôi, Lý Tinh Tinh tự tử cùng người yêu hai mươi năm trước không chết sống tiếp, hai mươi năm sau, Lý Tinh Tinh cũng sẽ không vì người yêu đã mất hai mươi năm trước mà tự tử.
Dù sao ngoài người yêu, cuộc đời còn có chuyện quan trọng khác, không phải sao?
Bạch Trân Trân đưa mắt tiễn Lý Tinh Tinh đi xa, sau đó xoay người sải bước rời khỏi nơi này.
Hôm nay Bạch Trân Trân không cần đi làm, sau khi từ biệt Lý Tinh Tinh, cô liền về nhà.
Ở nơi tấc đất tấc vàng như Hương Giang, nguyên chủ có một căn nhà sáu mươi mét vuông, sau khi Bạch Trân Trân tới, cũng không sửa sang lại căn nhà, chỉ mua một số đồ trang trí mềm, bố trí lại căn phòng một chút.
Sau khi vào nhà, cô thắp hương cho người nhà của Bạch Trân Trân trước, lúc này mới đi tắm rửa thay đồ.
Lúc không đi làm, Bạch Trân Trân vẫn muốn ở trong nhà, cô thay đồ ở nhà, lấy da heo từ trong tủ lạnh ra, cầm kim chỉ lên bắt đầu luyện kỹ thuật may vá.
Muốn để vết thương trông hoàn mỹ nhất, đây không phải chuyện đơn giản, kỹ thuật không phải khi không mà có, lúc nhàn rỗi, hầu như Bạch Trân Trân sẽ dùng thời gian vào luyện tập.
Xúc cảm giữa da heo và da người giống nhau nhất, Bạch Trân Trân thành thục may vết thương lại, bởi vì dùng dây câu trong suốt, ngược lại không nhìn ra dấu vết đã may qua.
Bạch Trân Trân đánh giá tác phẩm của mình, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
Cất da heo vào trong tủ lạnh, Bạch Trân Trân đóng tổ trên sô pha bắt đầu đọc sách.
Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua kính chiếu vào, mạ lên người Bạch Trân Trân một lớp ánh sáng màu vàng nhàn nhạt.
Trong nhà chỉ có một mình cô, ngoài tiếng lật sách, không còn nghe thấy tiếng gì khác.
Bạch Trân Trân rất hưởng thụ cuộc sống yên tĩnh này, cho tới khi điện thoại reo lên, phá tan sự yên tĩnh trong cả căn nhà.
Bạch Trân Trân nghe điện thoại, một giọng nam xa lạ từ đầu dây điện thoại truyền tới.
"Xin chào, cho hỏi là cô Bạch Trân Trân sao?"
Sau nửa tiếng, Bạch Trân Trân xuất hiện ở cổng đồn cảnh sát.
Nhìn thấy Bạch Trân Trân tới, một bóng dáng mập mạp nhanh chóng chạy tới.
"Đại sư! Cô tới rồi?"
Bạch Trân Trân mặt không cảm xúc nhìn sang, chỉ thấy Trần Tiểu Sinh từng có duyên gặp mặt một lần trước đây giống như quả bóng da chạy tới trước mặt cô.
"Sao chú ở đây?"
Bạch Trân Trân nhíu mày lại: "Là chú nói với cảnh sát sự tồn tại của tôi?"
Trần Tiểu Sinh thấy Bạch Trân Trân hiểu lầm, lắc đầu giống như trống lắc.
"Đại sư, sao tôi dám chứ? Không phải tôi nói!"
Hôm đó ông ta vẫn dựa theo dặn dò của Bạch Trân Trân, nói chuyện của cửa hàng nhang đèn bà Vương, nhưng lại vốn không nhắc tới Bạch Trân Trân.
Hôm nay nhận được điện thoại của đồn công an, nói có một vụ án liên quan tới cô, bảo cô tới đồn công an ở khu Tây Cống một chuyến.
Đối phương nhắc tới cửa hàng nhang đèn bà Vương, Bạch Trân Trân lập tức hiểu ra, xem ra là chuyện lần trước đã liên lụy cô.
Nhưng cô đã dặn dò Trần Tiểu Sinh rồi, sao lại còn dây vào cô?
Cảnh sát ở Hương Giang năm 90 lợi hại như vậy sao?