"Hôm đó cháu nhớ rõ mình ở nhà bạn gái, cô ấy chuốc cháu uống rất nhiều rượu, Trương Gia Đống cũng tới... Cháu nhớ là cậu ta dẫn cháu lên sân thượng..."
Sau khi xảy ra chuyện, bạn gái của A Bổn là Trân Ny nói với phía cảnh sát anh ta bởi vì dạo này công việc không thuận lợi, cho nên mới nhảy lầu tự sát, nhưng A Bổn nhớ, rõ ràng Trương Gia Đống dìu anh ta lên sân thượng.
Cửa thông tới sân thượng không khóa, thường xuyên có người lên phơi đồ, hiện trường vụ án đã bị phá hỏng, Bạch Trân Trân nghe nói vụ án này sở dĩ là dùng tự sát kết án, một là bởi vì lời chứng của bạn gái A Bổn, một nguyên nhân khác chính là phát hiện rất nhiều chai rượu trên sân thượng, vân tay trên chai rượu là của A Bổn.
Bên cảnh sát suy đoán, A Bổn bởi vì tâm trạng không tốt nên uống rượu ở sân thượng, sau khi say rượu, mất khống chế cảm xúc, từ trên sân thượng nhảy xuống.
Đây cũng là kết quả mà cảnh sát nói với Lý Tinh Tinh, từ đầu tới cuối, phía cảnh sát đều chưa từng nói có sự tồn tại của Trương Gia Đống.
"Sau khi cháu ý thức được mình bị hại, liền phát hiện mình và người hại cháu nảy sinh liên hệ, cháu nương theo tia liên hệ này tìm tới, kết quả phát hiện người hại cháu thế mà lại là Trương Gia Đống."
Trương Gia Đống là bạn của A Bổn, quan hệ của hai người rất tốt, anh ta không tài nào ngờ được đối phương sẽ hại mình.
Nhưng nếu không phải Trương Gia Đống làm, sao lại đi tìm bà Vương, muốn để anh ta đời đời kiếp kiếp không thể trở mình?
Nói tới khúc sau, cảm xúc của A Bổn có hơi kích động, trạng thái quỷ hôn cũng theo đó xảy ra thay đổi, khi nhìn thấy anh ta sắp biến thành dáng vẻ khi chết thảm, Bạch Trân Trân nhanh tay nhanh mắt sải bước lên, lau đi nước mắt trâu trên mí mắt của Lý Tinh Tinh.
Khoảnh khắc nước mắt trâu được lau sạch, hư ảnh vừa nãy nhìn thấy rõ ràng cũng theo đó biến mất trước mắt mình.
Cho dù trước đây có nghi ngờ, nhưng sau khi đích thân trải qua một màn không tưởng này, Lý Tinh Tinh còn có thể không tin?
Bà ấy nhìn Bạch Trân Trân, sau đó hỏi: "Cô Bạch, A Bổn nó làm sao rồi?"
Bạch Trân Trân trả lời: "Nhớ tới tình hình khi mình chết, có hơi mất khống chế, sắp biến thành bộ dạng khi chết, rất đáng sợ, cô đừng nhìn thì hơn, nếu không sẽ gặp ác mộng."
Người bình thường nhìn thấy tướng chết của quỷ chết oan, sợ là sẽ bị kích động, Bạch Trân Trân cũng là vì bảo vệ bà ấy.
Lý Tinh Tinh nghe vậy, cũng không cưỡng cầu, bà ấy gật đầu, nói về hướng A Bổn.
"A Bổn, cháu yên tâm, cô sẽ đòi lại công đạo cho cháu, tuyệt đối sẽ không để cháu chết oan."
Bà ấy trịnh trọng hứa, đảm bảo sẽ bắt hung thủ chịu trừng trị của pháp luật.
Cảm xúc của A Bổn dần dần khôi phục bình tĩnh, hồn thể cũng khôi phục bình thường, Bạch Trân Trân tinh mắt phát hiện ánh đỏ trên người anh ta đã tiêu tan không ít, đoán chừng đợi tới khi hung thủ bị bắt về quy án, anh ta sẽ buông xuống chấp niệm, tới địa phủ điểm danh.
Năng lực chịu đựng tâm lý của Lý Tinh Tinh vẫn rất mạnh, vừa mới thấy quỷ, lại biết chân tướng cái chết của A Bổn, hễ đổi thành người khác, đều sẽ không bình tĩnh giống như bây giờ.
Nhưng Lý Tinh Tinh rất nhanh đã thu lại cảm xúc của mình, đi xử lý chuyện phía sau.
Chuyện nên nói đều nói rồi, chỗ này cũng không còn chuyện của Bạch Trân Trân nữa, cô hỏi A Bổn có muốn ở lại tham gia nghi thức cáo biệt mình không.
A Bổn lắc đầu nói: "Không cần, không có ý nghĩa gì."
Bạn bè thân thích của anh ta không nhiều, người bạn tốt nhất là hung thủ hại anh ta, người bạn gái yêu nhất có khả năng là đồng phạm, hôm nay khả năng cao bọn họ sẽ tới tham gia nghi thức cáo biệt của anh ta, A Bổn không muốn nhìn thấy họ lắm.
"Nếu tôi biến thành lệ quỷ gϊếŧ họ ngay tại chỗ, cô nhất định sẽ ngăn tôi chứ?"
A Bổn âm u mở miệng hỏi một câu.
Bạch Trân Trân gật đầu: "Đó là đương nhiên."
A Bổn nhếch khóe miệng – thật sự không có chút cảm giác bất ngờ nào.