Bạch Trân Trân thản nhiên nhìn Lý Tinh Tinh, trên mặt không nhìn ra chút chột dạ nào.
Hai người nhìn nhau khá lâu, Lý Tinh Tinh cười phụt một tiếng, sau đó bà ấy không nói gì thêm, nhận lấy lọ thủy tinh nhỏ từ trong tay Bạch Trân Trân.
Chất dịch màu lam nhạt được bà ấy bôi dưới mí mắt, loại xúc cảm mát lạnh dính nhớp đó khiến Lý Tinh Tinh cảm thấy có hơi khó chịu, bà ấy chớp mắt, liền nhìn thấy bên cạnh Bạch Trân Trân có thêm một bóng người nhàn nhạt.
Cho dù Lý Tinh Tinh đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy bóng người hư ảo đó, bà ấy vẫn giật mình.
A Bổn phát hiện ánh mắt của Lý Tinh Tinh ngưng tụ trên người mình, thân thể của anh ta lập tức co cứng, vô thức nhìn Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân: "..."
"Nhìn tôi làm gì? Có lời gì anh cứ nói thẳng với cô họ của anh, nước mắt trâu này linh nghiệm có thời hạn."
nước mắt trâu khô sẽ không còn nhìn thấy quỷ nữa.
Một lọ nhỏ như vậy, là do Bạch Trân Trân hao tổn rất nhiều sức lực mới có được, không thể lãng phí.
Bị cô thúc giục, A Bổn cũng không màng gì khác, bay tới trước mặt Lý Tinh Tinh, thấy đối phương vô thức lùi lại một bước, A Bổn dừng lại.
"Cô họ, xin lỗi, khiến cô thất vọng rồi."
A Bổn cúi đầu, nhỏ giọng xin lỗi Lý Tinh Tinh.
Khi hai người nhận nhau, Lý Tinh Tinh nói dòng dõi của cha anh ta chỉ có một đứa con là anh ta, quan hệ của bà ấy với cha anh ta rất tốt, năm đó bà ấy ở Singapore nghe được tin cha anh ta chết đã rất lâu rồi, bà ấy không biết hóa ra em họ của mình còn có một đứa con trai còn sống trên đời.
Ba tháng trước, Lý Tinh Tinh tới Hồng Kông công tác, cơ duyên xảo hợp gặp được A Bổn, lúc này mới biết hóa ra em họ còn để lại một đứa con.
Lý Tinh Tinh là người theo chủ nghĩa không kết hôn, bà ấy đề ra muốn A Bổn tới Singapore, nhưng lại bị A Bổn từ chối.
"Cô họ, cháu sinh ra ở Hương Giang, lớn lên ở Hương Giang, cháu đã quen cuộc sống ở đây rồi, cháu có thời gian quay về Singapore sẽ đi thăm cô."
Sau khi cha mẹ A Bổn qua đời, anh ta đã vào cô nhi viện, từ nhỏ anh ta đã lớn lên ở Hương Giang, có bạn bè, có người yêu, anh ta không muốn rời khỏi nơi này.
Cuối cùng Lý Tinh Tinh lựa chọn tôn trọng A Bổn, sau khi làm xong việc ở Hương Giang, bà ấy liền quay về Singapore, không ngờ lần nữa gặp lại, hai người đã âm dương cách biệt.
Quỷ hồn không có nước mắt, chuyện đã tới nước này, A Bổn cũng nhìn thoáng, thấy cảm xúc của Lý Tinh Tinh không tốt, anh ta còn lên tiếng an ủi cô họ của mình.
"Cô họ, chết cũng không có gì đáng sợ, mỗi người đều phải trải qua một lần, cô họ, cô đừng buồn, đợi cháu xuống dưới dò đường cho cô, sau này cô xuống, cháu cũng có thể chăm sóc cô..."
Bạch Trân Trân: "..."
Tên này khéo ăn nói, Lý Tinh Tinh chỉ sững ra, sau đó bất lực cười.
"Cháu đó, vẫn hài hước giống như khi còn sống."
nước mắt trâu có thời hạn hiệu lực, người sống và quỷ hồn gặp mặt lâu cũng không tốt, Bạch Trân Trân không thể không làm người xấu, phá tan bầu không khí ấm áp này, bảo A Bổn nói ra chân tướng cái chết của mình cho Lý Tinh Tinh biết.
"Cô họ, quả thực cái chết của cháu không phải tai nạn, cháu bị mưu sát..."
Khi lần đầu nhìn thấy A Bổn, thực ra anh ta không có ý thức được mình bị người ta hại chết, vẫn là Bạch Trân Trân nhìn thấy màu sắc hồn thể của anh ta, biết anh ta là một quỷ chết oan, chứ không phải quỷ đột tử, anh ta mới phản ứng lại.
A Bổn nói cho Lý Tinh Tinh biết mình bị bạn gái của mình và bạn tốt liên thủ hại chết.