Hầu hết người dân ở Hương Giang đều mê tín, Bạch Trân Trân là Nhập Liệm sư tiếp xúc với thi thể, tuy cô sẽ mang găng tay, làm tốt công tác phòng hộ đầy đủ, nhưng ở trong mắt rất nhiều người, người tiếp xúc với thi thể giống như cô dính tới xui xẻo.
Người Hương Giang mê tín cảm thấy bắt tay với người tiếp xúc với thi thể sẽ mang tới vận xui, lâu dần, người làm việc ở các ngành liên quan cũng hình thành thói quen, sẽ không bắt tay với người khác.
Ngoài đồng nghiệp ở nhà tang lễ, đây là người đầu tiên chủ động bắt tay với cô, Bạch Trân Trân thậm chí có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Lý Tinh Tinh nghiêm túc cảm ơn Bạch Trân Trân, cảm ơn mọi thứ cô làm cho A Bổn.
Nhìn ra được, tuy bà ấy và A Bổn quen nhau không quá dài, nhưng vẫn có tình cảm với người cháu họ này.
A Bổn có chút cảm khái nói: "Tôi thật sự không ngờ, tình cảm cô họ đối với tôi lại sâu như vậy, chị Bạch, chị định nói với cô họ tôi tôi không phải chết do tai nạn mà bị người ta hại chết như thế nào?"
Anh ta thực sự hơi tò mò, muốn biết Bạch Trân Trân sẽ nói với Lý Tinh Tinh kiểu gì.
Bạch Trân Trân không nhìn anh ta, cười nói: "Cô Lý, cô có thể theo tôi tới đây một chút không? Có vài lời tôi muốn nói với cô."
Lý Tinh Tinh gật đầu, theo Bạch Trân Trân tới phòng nghỉ kế bên sảnh cáo biệt.
"Cô Lý, tôi muốn nói với cô một chuyện, A Bổn không phải tự sát, anh ta là bị người ta mưu sát."
Ánh mắt Lý Tinh Tinh lóe lên: "Cô Bạch, vì sao cô nói như vậy?"
Bạch Trân Trân móc ra một cái lọ thủy tinh trong suốt từ trong túi áo, nghiêm túc nói: "Cô Lý, A Bổn ở ngay đây, cô là người thân của anh ta, tôi đã thêm một giọt máu của anh ta vào trong giọt nước mắt trâu này, cô bôi nó lên mắt thì có thể nhìn thấy A Bổn."
Lý Tinh Tinh: "..."
Bà ấy vô cùng hồ nghi nhìn lọ thủy tinh trong tay Bạch Trân Trân, nhìn đến mức thủng lỗ trên đó.
Bạch Trân Trân thản nhiên đối mắt với đối phương.
A Bổn đứng một bên ngơ ngác cả người, anh ta còn tưởng Bạch Trân Trân sẽ nghĩ ra cách gì hay, kết quả bây giờ hay rồi, cô trực tiếp tung đại chiêu, để cô họ của anh ta thấy quỷ?
"Chị Bạch, như vậy liệu có không tốt lắm không? Cô họ của tôi trông không giống người rất gan dạ..."
Cuối cùng Bạch Trân Trân cũng chịu bố thí cho anh ta một ánh nhìn: "Không sao, anh yên tâm, sở dĩ tôi nói với bà ấy bây giờ cũng là vì cái này."
Lúc A Bổn vừa được đưa tới, đã không thành hình người nữa, mà quỷ hồn của anh ta cũng duy trì dáng vẻ khi chết, dáng vẻ đó phải gọi là thảm không nỡ nhìn, sau khi Bạch Trân Trân sửa lại thi thể của anh ta, hồn thể của A Bổn cũng dần hồi phục thành dáng vẻ bình thường.
Sở dĩ cô để tâm tới A Bổn như vậy cũng là vì cô từng chút nhìn hồn thể của A Bổn biến thành dáng vẻ bình thường, loại cảm giác thành tựu tựa như khôi phục trân bảo vỡ vụn về lại lúc đầu không thể tả được.
Nếu là trạng thái đầu tiên nhất của anh ta, Bạch Trân Trân thật sự không dám để Lý Tinh Tinh nhìn thấy anh ta, không khéo không nói ra chân tướng, còn dọa người ta sợ điếng.
Lý Tinh Tinh: "Cô Bạch, cô đang nói chuyện với ai?"
Bạch Trân Trân chỉ bên cạnh mình: "Tôi đang nói chuyện với A Bổn, cô bôi nước mắt trâu lên là có thể nhìn thấy anh ta rồi."
Lý Tinh Tinh nhìn Bạch Trân Trân, muốn nói lại thôi, ánh mắt rơi lên cái lọ thủy tinh nhỏ bé đó.
Chất dịch trong lọ thủy tinh có màu lam nhàn nhạt, dưới sự chiếu xạ của ánh đèn, mang theo nhiều màu sắc thần bí, ánh mắt của bà ấy dịch chuyển lên mặt Bạch Trân Trân, giống như muốn thông qua biểu cảm của cô nhìn rõ cô đang nghĩ gì.