Xe càng lái càng đi xa, đợi tới khi tới một vùng đồng hoang, tài xế gương mặt đôn hậu rẽ xe vào con đường đất lầy lội, lái vào một khu rừng nhỏ.
Cây cối trong khu rừng nhỏ vô cùng rậm rạp, ánh mặt trời bị che phủ, chỉ có ánh sáng loang lổ chiếu xuống.
Chiếc xe nhỏ bé trở thành không gian kín, tài xế mang gương mặt như trung thực hiền lành ở trong không gian kín này cũng xé lớp mặt giả tạo mà ông ta ngụy trang, lộ ra gương mặt chân thực nhất.
Ông ta mở dây an toàn ra, từ ghế trước bò ra sau, trong miệng phát ra tiếng cười khặc khặc quái dị.
Bạch Trân Trân mở mắt ra, nhìn tài xế gian nan từ ghế trước bỏ qua khe hở tới đây.
"Tôi cho ông một cơ hội cuối cùng."
Gương mặt Bạch Trân Trân bình tĩnh, nói ra câu này, cho tên này một cơ hội cuối cùng.
Thế nhưng tài xế lại cười gằn từ chối cơ hội mà Bạch Trân Trân cho ông ta: "Cô mặc thành thế này không phải là để dụ dỗ tôi sao? Phụ nữ đàng hoàng ai lại mặc như cô!"
Hương vị phong trần trên người cô không thể che đậy được, tài xế nhìn một cái liền nhìn thấu cô: "Cô cho tôi vui vẻ một chút, tôi cho cô tiền, ba trăm tệ, đủ mua một lần của cô chưa?"
Miệng ông ta tràn ngập lời nói ô uế, cố gắng tới gần Bạch Trân Trân qua khe hở ghế ngồi.
Ánh sáng trong xe ảm đạm, gương mặt hung tợn và giọng nói mang theo ác ý của tài xế cho người ta cảm giác áp bức cực mạnh, Bạch Trân Trân nhanh chóng móc ra thứ gì từ trong túi của mình, rạch lên mặt của tài xế.
Tài xế chỉ nhìn thấy một ánh bạc xẹt qua, sau đó má nóng lên, một giây sau, cơn đau đớn truyền tới, tài xế ôm mặt phát ra tiếng kêu thảm thiết.
"A!!!"
Ông ta bỏ tay xuống, nhìn thấy vết máu đầy tay, tài xế gào thét: "Con tiện nhân, mày thế mà dám làm tao bị thương, tao phải gϊếŧ mày!"
Nói xong, ông ta giãy giụa bổ nhào tới Bạch Trân Trân.
Thế nhưng Bạch Trân Trân cực kỳ bình tĩnh, vung con dao trong tay, cứa lên người tài xế.
Ánh sáng màu bạc không ngừng lấp lánh, từng dao cứa vào trong người ông ta, máu tươi ở chỗ vết thương chảy ra, tài xế đau tới kêu thảm, ánh mắt nhìn Bạch Trân Trân giống như đang nhìn quái vật.
Trong vòng chưa tới năm phút ngắn ngủi, Bạch Trân Trân đã cho gã tài xế này ba mươi sáu dao, trực tiếp đâm ông ta thành một hồ lô máu.
Cơn đau đớn cuồn cuộn khắp người, người đàn ông kêu oai oái, nào còn có tâm tư lệch lạc gì nữa?
Người phụ nữ này hung tàn hơn ông ta nhiều, cô còn là phụ nữ không? Đâm người thế mà không chút run tay.
Tài xế đau tới mức ý thức có chút mơ hồ, trong mơ màng, ông ta nhìn thấy trong tóc của Bạch Trân Trân bay ra một người giấy nhỏ bé, tiếp theo phía sau người giấy xuất hiện một hư ảnh ánh đỏ.
Nhìn thấy màn này, trong cổ họng tài xế phát ra tiếng kêu rên, sau đó nhắm mắt lại, ngất xỉu.
Bạch Trân Trân: "..."
Cô nghiêng đầu nhìn, A Bổn chui vào trong người giấy trở lại, bay vào tóc của cô trốn.
Bạch Trân Trân móc điện thoại di động ra báo cảnh sát, chẳng bao lâu, xe cảnh sát chạy tới, cảnh sát từ trên xe cảnh sát nhìn thấy Bạch Trân Trân đứng bên xe, cô nói hết chuyện xảy ra vừa nãy cho cảnh sát biết.
"Thưa ngài, là tôi báo cảnh sát, người đàn ông trên xe là tên biếи ŧɦái gϊếŧ người, ông ta muốn gây hại cho tôi."
Bạch Trân Trân vừa nãy đã đâm tài xế đó ba mươi sáu dao, nhưng đều tránh khỏi điểm chí mạng, cùng lắm cũng chỉ là vết thương nhẹ mà thôi.