Ban ngày vẫn tổn hại rất lớn tới quỷ hồn, nhưng tóc của Bạch Trân Trân dày, mái tóc lượn sóng che đậy người giấy nhỏ mà A Bổn ám lên, ngược lại không sợ ánh mặt trời tổn hại.
Cô vừa rời khỏi đó, Trần Tiểu Sinh vẫn luôn canh ở bên ngoài nhanh chóng chạy tới, đôi mắt tròn vành vạnh đó đánh giá Bạch Trân Trân từ trên xuống dưới.
"Đại sư, đại sư cô ra rồi, đã giải quyết lão yêu bà đó chưa?"
Đại sư an toàn đi ra, trông ngay cả kiểu tóc cũng không rối, lão yêu bà ở bên trong đó chắc chắn là không xong rồi.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Trần Tiểu Sinh nhìn Bạch Trân Trân cũng trở nên không đúng, trước đây coi cô là đại sư cứu mạng, bây giờ trực tiếp coi cô như thần linh.
Nếu không phải cố kỵ đang ở bên ngoài, sợ là ông ta đã quỳ bái Bạch Trân Trân rồi.
Bạch Trân Trân: "..."
Đường về não của hai người vào khoảnh khắc này quỷ dị liên kết lại với nhau, trước khi Trần Tiểu Sinh chuẩn bị bất chấp quỳ xuống, Bạch Trân Trân lên tiếng nói trước một bước.
"Chú Trần, vẫn nhờ chú giúp đỡ một việc, bà Vương hộc máu ngất xỉu rồi, nhờ chú gọi cuộc điện thoại cấp cứu, gọi xe cứu hộ tới."
Trần Tiểu Sinh: "!!"
Đại sư dũng mãnh như vậy, đánh người ta hộc máu luôn rồi?
Bạch Trân Trân lại nói một câu: "Ngoài ra, nhờ chú gọi điện thoại gọi cảnh sát tới, trong tiệm nhang đèn này không sạch sẽ."
Trần Tiểu Sinh: "!!!"
Ông ta lập tức không màng dập đầu với Bạch Trân Trân nữa, nhanh chóng nói: "Tôi đi gọi điện thoại ngay, đại sư cô đợi chút!"
Nói xong, ông ta vững bước như bay, chạy vào trong nhà.
Bạch Trân Trân đứng ngoài tiệm nhang đèn, nhìn tiệm nhang đèn tầm thường trước mặt này, chân mày càng nhíu chặt hơn.
Tiệm nhang đèn này thật sự quá dơ bẩn, hi vọng cảnh sát tới có thể làm nơi này sạch sẽ một chút.
Xe cứu hộ và xe cảnh sát lần lượt tới, xe cứu hộ kéo bà Vương đi, ba cảnh sát từ trên xe cảnh sát đi xuống, hỏi ai báo cảnh sát.
Trần Tiểu Sinh lập tức đứng ra, cả người biểu hiện có hơi hưng phấn quá độ.
"Thưa ngài, là tôi báo cảnh sát!"
Trước khi cảnh sát tới, Bạch Trân Trân đã nói với Trần Tiểu Sinh, nói hết chuyện mình biết cho ông ta.
"Tôi không muốn tiếp xúc với cảnh sát, cho nên chú Trần, nhờ chú giúp tôi..."
Trần Tiểu Sinh gật đầu lia lịa, bày tỏ mình đã biết: "Tôi hiểu rồi, huyền môn không thể dính dáng tới quan môn, có kiêng kỵ, tôi hiểu."
Cô không cần giải thích nhiều gì, Trần Tiểu Sinh tự động tưởng tượng nguyên nhân, điều này ngược lại giúp Bạch Trân Trân đỡ không ít chuyện.
Thế nhưng tình huống thực tế là Bạch Trân Trân phải quay về tham gia lễ truy điệu của A Bổn.
Thi thể của A Bổn phải hỏa táng vào mười giờ sáng, cô phải đưa A Bổn về trước lúc hỏa táng.
Chính mắt nhìn thấy thi thể của mình hỏa táng thành tro, có thể khiến quỷ hồn cắt đứt ràng buộc với thế gian, sau đó nói nguyên nhân chết của anh ta với người nhà A Bổn, chấp niệm của anh ta biến mất, có lẽ sẽ có thể đi luân hồi.
Bạch Trân Trân mang A Bổn rời đi trước một bước, mà Trần Tiểu Sinh ở lại thì nói y nguyên lại lời Bạch Trân Trân giao phó với cảnh sát.
"Thưa sếp, tôi báo cáo, người đàn bà điên kia lấy người sống luyện tà thuật!"
Cảnh sát trung niên lập tức biến sắc: "Ông biết mình đang nói gì không?"
Trần Tiểu Sinh gật đầu: "Tôi biết, thưa sếp. Chứng cứ ở ngay trong tiệm, lão yêu bà đó bị tà thuật phản phệ, bây giờ đi vào trong tiệm, chắc chắn có thể tìm ra chứng cứ."
Liên quan tới mạng người, vậy không phải là chuyện nhỏ nữa, Vương Kim Phát nhìn chằm chằm Trần Tiểu Sinh: "Tốt nhất ông đừng nói bậy bạ, nếu không tôi sẽ lấy lý do quấy rối công vụ, bắt ông vào đồn cảnh sát."
Trần Tiểu Sinh gân cổ, vô cùng mạnh miệng trả lời: "Tôi không có nói bậy!"
Ông ta không hề nói bậy nhé, đại sư lợi hại như thế, lời nói ra còn có thể sai?