Tác giả có lời muốn nói:
1: Nữ chính sẽ không vì vừa xuyên đến mà đối xử tốt với hai đứa con kế của chồng cô, nhận vật của cô được thiết lập là người sống một mình ở thành thị và dốc hết sức làm người bình thường.
2: Thiết lập của nhân vật nam chính cũng tương đối bình thường, có khuyết điểm, nữ chính cũng không hề có ý định sẽ dụ dỗ hắn hoặc làm gì quá lớn lao.
Hai đứa nhỏ cũng sẽ không phải người trợ giúp tình cảm cho ba mẹ, chủ yếu chỉ ở ngoài hóng hớt, thỉnh thoảng làm mồi lửa thổi gió làm người xem qua đường, chờ mong mẹ kế tiến hành dùng vũ lực nghiền ép ba.
3: Chỉ dành cho nữ chủ một ngón tay vàng, không tính là bàn tay vàng, bởi vì linh hồn không dung hợp chính là nguyên nhân mạnh mẽ nhất, cô sẽ dùng suy nghĩ của cả hai để điều hành cuộc sống cho tốt, không vì nguyên nhân gì, tác giả chính là thích nhìn nữ chính xinh đẹp, về phần trí nhớ kia đó là chấp niệm cả đời của tác giả.
___________
Sau khi Lâm Đại Thuận giới thiệu tên mình và em trai, sau đó liền trông mong nhìn nồi sát lớn trên bếp lò.
Trong nhà chỉ có một cái nồi, cũng may trước mắt nhà Lâm gia không có nuôi heo, bằng không người với heo có khi sẽ phải ăn cơm trong một cái nồi.
Triệu Chanh xắn cỏ tranh thành từng nắm nhỏ, chia đều vừa phải, cố gắng làm cho củi mềm đốt chậm một chút, không thể để lửa lớn đốt vèo một cái thì mồi lửa trong nháy mắt sẽ bị đốt sạch không còn gì.
Lửa cháy lên, Triệu Chanh đứng lên lấy nước ở cái lu bên cạnh bếp, mở nắp tấm ván gỗ ra nhìn, nước trong vại không còn bao nhiêu, phía dưới thoạt nhìn còn thấy có một lớp bụi bẩn, đó là cặn bẩn của nước lắng lại.
Mặt Triệu Chanh không đổi sắc đưa tay di chuyển nhẹ nhàng, dùng gáo nước múc từ từ nước ở trên mặt, trước tiên phải chà rửa nồi sắt một chút, sau đó lấy hai nắm ngũ cốc đi vo rửa qua, cô quay đầu đưa mắt nhìn Lâm Nhị Thuận một cái, Triệu Chanh lại nghĩ nghĩ lại lấy thêm một nắm gạo lứt nhỏ cho vào nồi.
Chỉ có một cái nồi sắt, trước tiên Triệu Chanh nấu cho Lâm Nhị Thuận một chén gạo lứt nhỏ, sau đó mới nấu cháo ngũ cốc cho Lâm Đại Thuận và mình cùng ăn.
Tuy nói Lâm Đại Thuận cũng mới năm tuổi nhưng dù sao đứa trẻ này cũng đã ăn lương khô được hai ba năm rồi.
Gạo lứt trong nhà vốn chỉ ít như vậy, Triệu Chanh dù muốn chăm lo cho cậu như một đứa trẻ cũng không có cách.
Bởi vì củi lửa không tính là nhiều, lại cũng không có kiên nhẫn hầm cho nên nói là cháo, nhưng lại hoàn toàn không giống vài thập niên sau dùng lửa nhỏ chậm rãi hầm thành dạng sền sệt, chỉ có thể nói là nấu chín đồ ăn, múc vào trong chén, vừa có đồ ăn lại vừa là món canh.
Cũng chỉ có chén cháo kia của Lâm Nhị Thuận khiến Triệu Chanh tốn nhiều củi lửa, lại buồn bực trong chốc lát, tốt xấu gì cũng có chút dầu gạo.
Trong vại nước chỉ còn ít nước như vậy, hôm nay dù không đi gánh nước ngày mai cũng phải đi, Triệu Chanh là người nhanh nhẹn, trong lu gạo không có đồ ăn còn chưa nói, dù cho giờ cô có sốt ruột cũng không có cách giải quyết.
Nhưng đối với lu nước cùng với tính tình cô càng không chờ đợi để mai đổ đầy được.
Cảm giác bản thân được uống hai chén nước canh cháo kia khiến cô dường như có thêm một chút khí lực, Triệu Chanh đặt bát đũa xuống, nhìn thấy Lâm Đại Thuận bên cạnh lâu lâu còn nhìn thoáng qua bát cháo của em trai sau đó cúi đầu húp cháo của ngũ cốc trong bát mình.