Chương 47: Muốn Giả Nai Cho Ai Xem?

Thật ra còn một hai đồng cô ta vẫn có thể mua chút muối cùng với hai bình rượu về nhà.

Nhưng Triệu Chanh căn bản cũng không phải là người biết xấu hổ, cô cau mày nhìn chằm chằm vợ Trương, trực tiếp tra hỏi cô ta: “Chị Trương nói lời này là có ý gì? Cố ý làm khó em thôi hay còn muốn làm gì nữa không? Ai mà không biết Lâm Kiến Thành là loại người gì, em còn không biết một chuyến chạy hàng của anh ta kiếm được bao nhiêu tiền, chị làm sao mà biết được? Chẳng lẽ mỗi khi anh ta về nói cho chị biết hả?”

Trên đường đến đây chị Trương cũng không nói gì, thoạt nhìn ngại ngùng hẳn là người hướng nội, Triệu Chanh đến giờ vẫn không nhìn ra người này lại có bản lĩnh lớn như vậy.

Triệu Chanh không để sợ mất mặt chút nào, trực tiếp nói thẳng, thậm chí còn âm thầm châm chọc chị Trương một chút, thím Bành cùng với chị Lưu và chị Diệp nghe xong liền nhìn không được lộ ra vẻ mặt cổ quái, liên tục đưa mắt liếc nhìn vợ Trương, nhìn đến mức khiến khuôn mặt cô vợ Trương đỏ ửng lên trông cực kì khó xử.

Chị Điền nghe không mấy câu châm chọc phía sau của Triệu Chanh, nhưng mấy câu đầu nghe đều hiểu, cũng kịp phản ứng nhận ra lời nói của vợ Trương là không phù hợp, sắc mặt cũng trầm xuống, nhanh mồm nhanh miệng nói: “Lời này của em vợ Trương là không được rồi, hiện tại có nhà ai là dư tiền đâu, lại nói vừa mở miệng đã xin mượn những mười đồng, với tính tình như của mẹ chồng em khẳng định sẽ không chấp nhận đó là tiền em mượn, rồi thì em có đủ tiền trả sao?”

Lời chị Điền nói hoàn toàn là dựa trên thực tế, nhưng vợ Trương nghe xong lại như cảm thấy có mấy nhát dao đâm vào tim, sắc mặt trắng bệch cắt không ra giọt máu, nước mắt lại càng lưng tròng, chọc cho người ngoài đi ngang cũng không nhịn được phải quay đầu lại nhìn Triệu Chanh và các cô, thật giống như bốn người bọn họ vây quanh vợ Trương bắt nạt một mình cô ả.

Khuôn mặt chị Lưu càng lúc càng khó coi, lúc này bất đầu lôi kéo chị Diệp bên cạnh đi chỗ khác, “Thời gian cũng không còn sớm nữa, bọn chị cũng phải đi mua đồ, nhà chị không có mẹ chồng nấu cơm, chăm trẻ sẵn, trong nhà còn một đống việc lớn nhỏ đang chờ chị nữa.”



Chị Diệp sớm đã không còn muốn đợi, vừa nghe lời này của chị Lưu đương nhiên gật đầu phụ họa.

Thím Bành do dự muốn nói gì đó, Triệu Chanh giống như vô tình nói với chị Điền đứng bên cạnh: “Vừa rồi lúc em chạy đến đây có nhìn thử đồng hồ trong tiệm đồ nội thất, có lẽ đại khái bây giờ cũng đã mười một giờ, nếu trễ thêm chút sợ là quầy hàng trong chợ sẽ đóng cửa mất.”

Sạp hàng trong chợ được bày ra từ sớm nên dọn quán cũng sớm, tầm hơn mười một giờ sẽ lục tục dọn quán, chỉ có chủ quán ở trên trấn mới may ra giữ hàng lâu hơn chút.”

Chị điền vừa nghe cũng gấp gáp, mặc kệ đang “trách móc” vợ Trương, cô vội vàng kéo Triệu Chanh chạy theo chị Lưu cùng đi.

Đến nước này rồi, thím Bành cũng đã nghe Triệu Chanh nói càng chịu không nổi, liếc nhìn vợ Trương một cái liền xoay người nhanh tay nhanh chân đuổi theo, “Này Điền Điền, chờ tôi nữa! Lát nữa chúng ta cùng đến chỗ vợ lão chốc đầu mua chút muối đi, nhiều người mua cô ấy còn tặng cho thêm nắm muối đấy.”

Vợ Trương không thấy ai chờ cô, tức giận cắn môi lau nước mắt, bây giờ cũng hết cách, chần chờ một lát vẫn là quay người đeo gùi đậu tằm trên lưng đi tìm ông chủ thu mua lương thực lúc trước hỏi mua đậu tằm của cô.