Chương 42: Dù Gì Cũng Là Tiền

Thấy bọn cọp không chịu nghe, chúng nó còn liều mạng mà vỗ lên đầu hổ mấy cái.

“Ngaooooo!” Đám hổ chỉ cảm thấy oan uổng quá đỗi.

Đường đường là vua của bách thú, bị đám nhóc con nhân loại cưỡi cũng thôi đi, còn phải nghe lời đám nhóc này. Hiện tại thấy thịt heo ở ngay trước mắt còn không thể đi săn.

“Meooooow.” Nhưng Bưu Bưu chỉ kêu một tiếng đã khiến bọn chúng sợ tới vội thu hồi răng nanh trở về, ngoan ngoãn vô cùng.

Thậm chí bọn chúng còn bị ép mà phải kêu meow meow theo.

Hu hu hu, quá nghẹn uất.

“Được rồi, dừng lại đi thôi, đã an toàn rồi.” Chu Niệm cảm giác thử xung quanh, cái cảm giác đất rung núi chuyển kia đã biến mất, nàng biết đám lợn rừng đã không còn đuổi theo.

Chỉ là mới vừa thở phào một hơi, cảm giác bị đè nén kia lại xông tới, còn có cả ánh mắt nghi ngờ của đám nhóc.

Chu Niệm lại nghiêm mặt, nói: “Không phải ta sợ bọn chúng, là ta sợ các ngươi bị hù dọa.”

“Muội muội, ở đây có quá nhiều lợn rừng, chúng ta có nên làm bẫy không? Sau đó lại dẫn dụ bọn nó tới bẫy?”



Chu Tham biết tính cách muội muội, hôm nay, nếu không bắt được mấy con lợn rừng, sợ là nàng khó có thể từ bỏ được.

Hơn nữa nó cũng đang thèm thịt heo rừng, nhất là heo rừng tơ. Cạo sạch lông đặt lên bếp nướng, moi sạch nội tạng rồi nhét đủ loại hương liệu vào, quẹt gia vị lên, đợi khi nướng tới da heo giòn rồi, chắc chắn sẽ rất ngon.

Cắn một miếng, miệng đầy vị thịt thơm ngát.

Không đợi Chu Niệm nói gì, đã có mấy đứa nhóc không nhịn được bắt đầu nuốt nước bọt, tiếng nuốt lớn tới mức mấy đứa nhóc khác cũng phải bật cười.

Đứa nuốt lớn nhất lúng túng tới đỏ bừng mặt, vội giải thích: “Ta, ta chưa từng ăn bao giờ nhưng vừa nghe đã thấy ngon.”

“Ừm, vậy chúng ta cùng đào bẫy đi.” Khuôn mặt Chu Niệm đầy vẻ nghiêm túc thật thà.

Tuy ngày thường nàng thường theo chân tam ca ca làm ra một số chuyện không đứng đắn, nhưng bên trong nàng là người lớn.

Nàng làm những chuyện kia chỉ vì giữ vững nhân thiết của mình thôi, khi nàng nghiêm túc lên, ngay cả chính nàng cũng thấy sợ hãi.

Nghĩ vậy, nàng lại nhìn thẳng vào mắt Đại Hoàng để xem thử nét mặt mình, ừm, cũng đủ nghiêm túc.

Có thể là sự nghiêm túc của nàng khiến đám nhóc không dám xem thường, nói chung là, dưới sắp xếp của nàng với tam ca ca, đám nhóc cố hết sức đào cạm bẫy.



“Ừm, đào mạnh một chút, đào hố sâu bao nhiêu có thể bắt được lợn rừng lớn bấy nhiêu, tới lúc đó cũng sẽ được phân phần nhiều.”

Nàng vừa ăn trái cây trong tay vừa không quên khích lệ. Khỏi cần phải hỏi, trái cây này là Đại Hoàng mới dưa tới.

Lại cắn một miếng, nàng mới nói tiếp: “Các ngươi phải vót nhọn mũi cây, như vậy mới có thể đâm chết đám lợn rừng.”

Biện pháp làm bẫy này là của cha, lại phối hợp với hắc khí của nàng, đảm bảo lần này có thể bắt được một lúc vài con.

Chỉ là đợi khi đào cạm bẫy xong, cũng che giấu kỹ rồi, cũng đã dẫn lợn rừng tới, nhưng đám lợn rừng chỉ đi quanh cạm bẫy chứ không rớt xuống bẫy.

Về sau, nàng phát hiện, có Bưu Bưu với đám cọp liên thủ uy hϊếp khiến đám lợn rừng cảm ứng được gì đó.

Nàng buộc phải kêu Bưu Bưu dẫn đám cọp rời xa một chút.

Quả nhiên, đám Bưu Bưu mới vừa đi, bọn lợn rừng mới dần dần chun mũi tiến về phía cỏ non mới nhú trên cạm bẫy.

Nàng lại đẩy một chút hắc khí tới, khiến đám lợn rừng lầm tưởng có kẻ xui xẻo nào ở đó, cuối cùng tất cả nhào vào cạm bẫy.

Đám lợn rừng phía sau thấy không ổn, quay đầu muốn chạy, nhưng lại bị hắc khí của Chu Niệm hút thẳng vào trong cạm bẫy.