Chương 40: Chợ Ở Đây Cũng Không Lớn

Vừa rồi trên đường đi Triệu Chanh đã nói chuyện với chị Lưu cõng lúa trong sọt, cứ vậy sau khi trở về sẽ bán chút lúa trong đó cho cô, giá cả cũng dễ nói, cứ dựa theo giá cả trên trấn mà bán.

Vốn rằng Triệu Chanh muốn mua gạo và lương thực ở trong thôn hoặc thôn bên cạnh, lúc này đã vào tháng tư, tuy rằng phần đa các gia đình đều không có thừa lương thực nhưng cũng có một số người nguyện ý đổi gạo nhà mình lấy một chút tiền.

Người bán vừa không cần cõng đồ trèo đèo lội suối lên thị trấn mà người mua cũng có thể thoải mái vác lương thực về nhà, hai bên đều thuận mua vừa bán.

Về phần Triệu Chanh không biết có ghi sổ hay không? Điều này cũng chưa đợi chị Lưu lo lắng, Triệu Chanh đã nói rằng trong tay mình còn chút tiền, mua chút đồ ăn giúp đỡ chị cũng không phải là vấn đề.

Không quan tâm người ta có khó khăn hay không, dù sao chỉ cần người ta nguyện ý mua lương thực và trả tiền là được, chị Lưu rất vui vẻ, đối với Triệu Chanh cũng nhiệt tình hơn.

Ngoài ra Triệu Chanh còn đặt ở thím Bành mấy cân đậu xanh, đậu tương,

Nói đi chợ về sẽ đến mual, bởi vì Triệu Chanh biết cách ăn nói cùng với tính tình hào sảng, đến khi Triệu Chanh nói bản thân muốn trồng rau, mấy chị gái khác nghe vậy liền tỏ ra vui vẻ nói trong nhà mình còn thừa chút hạt giống năm ngoái chưa dùng hết, chị Điền càng cười vui vẻ hơn, trở về liền tìm cho bằng được đưa đến cho Triệu Chanh.

Trên đường đi vậy mà giải quyết được nhiều vấn đề như thế, Triệu Chanh cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, tạm thời tách ra với chị Điền sau đó Triệu Chanh chạy qua bên chợ khác.

Mặc dù là lần đầu tiên tới nhưng Triệu Chanh cũng không lo sẽ lạc đường hoặc là tìm không thấy chỗ mua đồ bởi vì trấn Táo Tử không quá lớn, ngoại trừ chị Điền và các chị khác muốn đi bán đồ ở phố cổ phải đi chừng mười mấy phút để lên được dốc, những thứ khác mua bán đồ đạc đều ở chợ bên này hết.



Cái gọi là chợ thật ra chính là một con phố, hai bên trái phải có cây cột xi măng do đơn vị quản lý thị trường xây dựng lên, cây cột cao khoảng đến eo người lớn, những gian hàng nhỏ thường dùng ván gỗ hoặc nan trúc trải ở giữa hai cây cột, cứ thế mà một cái sạp được dựng lên.

“Ông chủ, rau cải này của ông bán thế nào?”

“Bán bánh quai chéo vừa thơm vừa giòn vừa ngọt đây, mau đến mua, mau đến mua!”

“A, tên ngốc phía trước, nhường đường cho tôi đi chứ.”

Lúc Triệu Chanh ra ngoài đại khái mới chưa tới sáu giờ, hiện tại đến trấn trên cũng mới hơn chín giờ, chính là lúc người trong chợ nhiều nhất và náo nhiệt nhất. Triệu Chanh đeo một cái gùi lớn lại còn bị người cha chen chúc đến không đứng vững được, xô xô đẩy đẩy một hồi rốt cuộc cũng thấy được chỗ bán thịt, ngay lập tức đứng trụ lại.

Tốt xấu gì cũng sẽ không bị dòng người đẩy đi, Triệu Chanh thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm lúc này không phải mọi người đều tiếc tiền sao? Sao chợ lại chật chội đến mức này, quả thực cảnh này có thể so với cảnh cô xuyên qua chợ mừng năm mới trước khi xuyên đến đây.

“A cô gái này, em mua thịt hả? Muốn thịt nạc hay mở? Em muốn mua bao nhiêu tiền đây?”

Thời tiết có hơi lạnh nhưng người bán thịt trông vô cùng to lớn dữ tợn cũng chỉ mặc một cái áo ngắn tay, trước người mặc một cái tạp dề dính đầy dầu mỡ dơ bẩn, hắn khi thấy có người đứng trước sạp thịt của mình thì giương mắt hỏi.

Lúc nhìn thấy Triệu Chanh, người bán thịt thoáng sửng sốt một chút, nụ cười trên mặt càng thêm tươi.