Chương 4: Không Lo Bị Đói

Nguyên chủ đã hai mươi tuổi vẫn chưa được vào sổ hộ khẩu, mà không có sổ hộ khẩu thì không có chứng minh thư, ở mấy huyện nhỏ còn không sao, nếu lên thành phố lớn, khó tránh khỏi không tìm được công việc tốt, dù sao Triệu Chanh cũng không muốn đến nhà máy đen làm cu li.

Lâm Đại Thuận cũng không biết mẹ kế của cậu lúc này đang lên kế hoạch làm thế nào để xử lý sổ hộ khẩu nhanh nhất còn chạy trốn, thấy mặt mày mẹ kế trở nên lạnh lùng, nhưng cũng không có ý muốn trút giận lên hai anh em họ.

Lâm Đại Thuận hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng dẫn em trai của mình bước vào cửa, chạy đến ngăn tủ bên cạnh giường cô đang ngồi, cuối cùng chỉ vào một cái lu ở bên cạnh ngăn tủ: “Đây, lương thực nhà chúng ta đều để hết ở trong này, chỉ cần cô có thể chăm sóc tốt tôi và em trai tôi, chờ ba tôi trở về nhất định sẽ mua thêm nhiều đồ ăn nữa, cô cũng không bao giờ lo bị đói bụng.”

Lâm Đại Thuận còn rất thông minh, cố gắng học theo cách mấy bà mẹ chồng trong thôn giáo dục con dâu khi mới về nhà, cũng là muốn khuyên bà mẹ kế mới đến sống yên ổn một chút.

Triệu Chanh cảm thấy hơi buồn cười, tất nhiên cô cũng không cười, hiện tại cô không khóc cũng đã rất kiên cường rồi, bởi vì cô biết dù có khóc với hai đứa nhỏ này căn bản là vô dụng.

Triệu Chanh đi tới, cái nhà này tổng thể chỉ có một gian phòng, cô đi từ bên giường đến cạnh vại gạo cũng chỉ cách khoảng ba bốn bước chân, Lâm Đại Thuận lại vội vàng lùi vài bước muốn giữ khoảng cách với cô, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm Triệu Chanh. Với cậu mà nói, mẹ kế này vốn chính là người xa lạ mới đến một ngày.

Triệu Chanh mở nắp đậy bằng sứ trên vại gạo ra, cúi đầu nhìn xuống dưới, cùng lắm chỉ là một ít lương thực trộn lẫn với nhau như đậu, ngô, gạo hay hạt cao lương.

Triệu Chanh đưa tay sâu xuống một chút, cũng chỉ sâu bằng bàn tay cô, cắm xuống đáy còn sờ được một cái túi vải chôn ở bên trong, Triệu Chanh lấy ra nhìn, màu đen, bảo bối cất giấu như vậy thì ra cũng chỉ là mấy nắm gạo lứt.

Cái gọi là gạo lứt chính là gạo sau khi bỏ vỏ, chỉ xát vỏ một lần, so với gạo đã được lượt qua nhiều lần đương nhiên không thể sánh được, thoạt nhìn còn vàng óng ánh.

Triệu Chanh nhìn chút đồ ăn như vậy, nhịn không được thở dài, tiếp theo lại nghĩ đến lúc mình sốt cao, Lâm Kiến Thành kia vậy mà đi không chút do dự, nghĩ cũng đúng, người ta ngay cả hai đứa con trai cũng không để trong lòng, đoán chừng thật sự đã an cư ở bên ngoài rồi, nói không chừng cũng lại đang ôm thêm đứa con trai bên ngoài.

Chỉ tốn một trăm đồng cưới nguyên chủ về nhà có lẽ chính là dùng tiền mua mẹ kế cho hai đứa nhỏ về để trồng trọt nấu cơm cho hai anh em kia ăn, cũng coi như tìm cho hai anh em một con đường sống.



May sao Lâm Kiến Thành và nguyên chủ cũng không có giấy chứng nhận kết hôn, Triệu Chanh nghĩ vẫn là nhanh chóng chăm sóc tốt cơ thể để làm quen với hoàn cảnh một chút sau đó còn mau chóng tìm cơ hội chạy trốn nữa.

Sau khi Triệu Chanh nghĩ nghĩ, vừa ngẩng đầu đã thấy đôi mắt tròn xoe của Lâm Đại Thuận đang cảnh giác nhìn mình, cô hơi sửng sốt, xoay người lại hỏi Lâm Đại Thuận: “Lúc trước cô sốt, có phải con đã cho cô uống nước không?”

Tuy rằng khi đó sốt cao còn mơ hồ, nhưng đối với bát nước đã cứu mạng mình lúc đó, trong nước còn mang theo mùi vị lạ nhưng đối với Triệu Chanh đó vẫn là ấn tượng sâu sắc.

Lâm Đại Thuận dừng một chút, gật gật đầu.

Triệu Chanh nhìn đứa bé đang khẩn trương, nghĩ lại hai đứa bé này cũng là người đáng thương, tuy rằng giờ cô cũng không có sức lực đi thương hại cho người khác, nhưng mà trước khi cô bỏ trốn, dù sao có lẽ cũng có thể chăm sóc bọn trẻ này một chút, chung quy cũng coi như trả lại ơn cho Lâm Đại Thuận.

Nghĩ tới đây, Triệu Chanh cong khóe miệng miễn cưỡng cười với cậu: “Cảm ơn.”

Nếu không có chén nước hạ nhiệt kia, Triệu Chanh cũng không chắc, nói không chừng đã bị khát chết trong mộng, mặc dù nghĩ như vậy có hơi phóng đại tác dụng của nước kia.

Lâm Đại Thuận trừng mắt nhìn Triệu Chanh như quái vật, không lên tiếng, thầm nghĩ người mẹ kế này hình như cũng không tệ lắm.

Đương nhiên có thể cũng là do mới vừa đến đây, biết đâu kế hoạch của ả trước tiên là giả bộ làm mẹ kế, chờ bản thân mang thai liền bắt nạt mình với em trai. Nhưng mà như vậy cũng tốt, ít nhất trong thời gian ngắn bản thân và em trai cũng không cần phải sợ.

Nghĩ tới đây, cảnh giác của Lâm Đại Thuận cũng giảm bớt hơn đối với cô, chỉ mong sao mẹ kế thật sự có thể sống yên ổn với bọn họ trong một khoảng thời gian, nếu mẹ kế thật sự chịu nấu cơm cho cậu với em trai thì thật tốt, nếu có vậy cậu sẽ lấy chút tiền mình giấu trong bình ra, nuôi mẹ kế một thời gian.