Chương 38: Cô Vợ Nhỏ Nhà Lâm Kiến Thành

Trải qua hai ngày hai đêm, rốt cuộc cũng sắp vào đến tỉnh Trúc Hải, đường ở đây không mấy dễ đi, tối hôm qua bọn họ phải tìm một hộ nông dân ven đường cầu mong ở nhờ. Cũng may sao người ta đồng ý, chỉ cần trả lại một ít tiền là có thể ngủ qua đêm.

Anh Hùng “ừ” một tiếng, tiện thể đưa tay lên đè một bên lỗ mũi hỉ nước mũi ra đất, chất giọng hơi khàn khàn thể hiện tình trạng vừa mới tỉnh ngủ: “Làm thêm chút canh trứng gì đó, mọi người ăn no rồi lên xe xuất phát.”

Lâm Kiến Thành ừ đáp lại, xoay người vừa cài cúc áo vừa ra khỏi phòng, Lâm Kiến Thành cùng hai tên đầu hói và mập khác đều phụ trách giúp anh Hùng, cũng chính là Hùng Đại Sơn lái xe tải.

Hai năm qua Lâm Kiến Thành đã tích góp được chút tiền, chỉ mong sao sẽ sớm thôi sẽ được hắn có thể tự mua cho bản thân một chiếc xe tải riêng thuộc về mình, đến lúc đó có thể tự mình chạy, tự mình kiếm tiền.

Bởi vì ngay từ đầu đã có ý nghĩ như thế, Lâm Kiến Thành ở bên Hùng Đại Sơn vô cùng tích cực làm việc, bất luận là tìm nguồn cung cấp hay tiêu thụ hàng, thậm chí ngay cả việc ăn ở dọc đường bọn họ đi hắn cũng vô cùng tích cực, cứ chạy theo Đại Sơn hai ba năm như vậy, đến bây giờ Lâm Kiến Thành đã có thể độc lập sắp xếp mọi việc, vận chuyển một số mặt hàng sao đến nơi.

Lâm Kiến Thành cũng không phải người có tính tình thích lén lút đào góc tường nhà người khác, Hùng Đại Sơn cũng biết ý tưởng về tương lai của hắn.

Cái ngành này cũng không phải người nào cũng có thể một mình làm xong được, đối với việc này Hùng Đại Sơn không thấy có vấn đề gì, thậm chí còn cân nhắc đến cả việc hắn muốn bán rẻ lại chiếc xe tải này cho Lâm Kiến Thành, sau đó bản thân đổi một chiếc xe tải mới có trọng lượng nặng hơn.

Vừa mới tỉnh dậy, thật sự mọi người cũng không có khẩu vị gì, nhưng đối với cái nghề này của bọn họ, có thể có thời gian để ăn một miếng cơm nóng đã là quá may mắn, còn không nhanh chóng ăn vội vào bụng, ở đó mà nói không có khẩu vị cái gì?



Cơm nước xong xuôi, bốn người lục tục lên hai chiếc xe vận tải dừng ở bên ngoài, muốn vào được tỉnh Trúc Hải, phải biết rằng nơi này thời xưa muốn đi còn khó hơn lên trời, mặc dù hiện tại đã được sửa sang nhưng vẫn rất khó đi.

Hùng Đại Sơn cùng Lâm Kiến Thành đi chung một xe, Hùng Đại Sơn tuy không cầm lái nhưng cũng không dám ngủ gật, phải luôn tỉnh táo ngồi ở ghế lái phụ chăm chú nhìn đường.

Sợ Lâm Kiến Thành còn chưa tỉnh ngủ, thừa dịp bây giờ đoạn đường có chưa đến chỗ khó đi, Hùng Đại Sơn móc ra hai điếu thuốc, châm lửa cho Lâm Kiến Thành sau đó tái gẫu chút chuyện vợ chồng trong nhà.

Đối với đàn ông mà nói, nói đến đề tài phụ nữ tuyệt đối nâng cao tinh thần.

“Nghe nói lần trước cậu cưới về một cô gái mới hai mươi tuổi à? Vậy lúc cậu đi cô gái kia có nhóc nháo một trận không?”

Lâm Kiến Thành năm nay hai mươi sáu tuổi, cũng không tính là già, nhưng ở nông thôn có người mới mười mấy tuổi đã là cha cũng có cả khối người, huống hồ Lâm Kiến Thành đã là cha của hai đứa trẻ.

Hùng Đại Sơn trêu chọc nói vợ mới cưới của hắn là một cô gái nhỏ bé, lời này cũng không phải giả.

Nói đến vợ mới Lâm Kiến Thành, trong đầu của hắn chỉ hiện lên một khuôn mặt đen đỏ do bị bệnh, nghĩ đến đó Lâm Kiến Thành không nhịn được nhíu mày.