Chương 24: Cô Ta Chịu Cực Hẳn Rất Tốt

Đầu năm nay hạt giống có khi còn quý giá hơn cả con người, rất nhiều gia đình thà để trẻ con đói đến khóc thét cũng không cha mẹ nào chịu lấy hạt giống đó ra ăn.

Triệu Chanh đi theo Lâm Đại Thuận tầm mười phút sau đó đến nhà họ Lâm, cô ngẩng đầu liền thấy bà nội Bành Đại Hoa của Lâm Đại Thuận đang trộn phân bón dưới mái hiên.

Tuy nói Bành Đai Hoa đã làm bà nội nhưng tuổi không tính là lớn, cũng chỉ mới hơn năm mươi, tóc cũng mới hoa râm, da mặt hơi xệ, đôi mắt cũng bởi vì phần da xung quanh mắt rũ xuống mà nhìn như hình tam giác ngược, nhìn mặt bà cũng không phải người hiền lành gì.

Cái gọi là trộn phân bón chính là trộn mấy loại phân bón mua về theo tỉ lệ nhất định, người ta nếu có người tiếc phân còn có thể phơi khô các loại phân heo phân trâu rồi bóp nát vào trộn lên.

Cuộc sống của nhà họ Lâm ở thôn Tiên Nữ mặc dù cũng tính là tốt nhưng Bành Đại Hoa rất thắt chặt kinh tế nên lấy luôn phân heo phơi khô trộn vào phân bón.

Lúc Triệu Chanh nhìn qua thấy Bành Đại Hoa đang dùng tay bẻ vụn phân heo phơi khô vào phân, tuy rằng đứng cũng xa nhưng Triệu Chanh cảm giác chỉ nhìn bằng mắt cũng thấy nó bốc mùi.

May mắn thay Lâm Kiến Thành khôn phải người đàn ông làm ruộng trồng hoa màu, chí ít còn đưa đất cho bác cả nhà họ Lâm làm, bằng không Triệu Chanh cảm thấy bản thân xuyên không tới đây không chỉ chịu nghèo chịu đói mà còn phải học cách bẻ phân dơ bẩn này, Triệu Chanh chỉ nghĩ thôi cũng thấy da đầu tê dại.

Bành Đại Hoa ngẩng đầu cũng nhìn thấy Lâm Đại Thuận và Triệu Chanh đang đi vào sân.

Về phần Triệu Chanh, Bành Đại Hoa không biết là ai, dù sao lúc trước đi chung với Lâm Kiến Thành bà ta cũng chỉ tùy tiện liếc mắt một cái, xác định người con gái này đầy đủ tay chân, đầu óc không có bệnh gì nên cũng coi như xong việc, mà bên nhà họ Lâm cũng không có ai từng gặp qua cô.



Sau đó thời gian Triệu Chanh được đưa đến, Bành Đại Hoa cũng chạy sang một chuyện, nhưng thấy không rõ vì cơ bản lúc đó Triệu Chanh đen thui nằm trên giường.

Nhưng mà trong thôn bình thường không có khuôn mặt nào xa lạ, lại thấy cô đi chung với Lâm Đại Thuận, Bành Đại Hoa thoáng cái liền đoán được đây chính là bà mẹ kế ốm ương của lão nhị.

Bành Đại Hoa nheo đôi mắt tam giác nhỏ quan sát cô từ trên xuống dưới, cảm thấy sắp xảy ra chuyện không tốt, vì thế vỗ vỗ tay ung dung nhìn hai người: “Hai người tới đây làm gì? Cả ngày rảnh rỗi không có việc gì làm à, không có việc gì làm cũng không biết đi giúp đỡ người khác?”

Ngay từ đầu Bành Đại Hoa chỉ là thuận miệng nói, nói xong mới phát hiện ý tưởng này cũng không tồi.

Tuy rằng khoai tây trong nhà cũng đã trồng xong, nhưng không phải vẫn còn ngô với đậu chưa gieo sao, đợi đến khi trời mưa còn phải cắm khoai lang, gieo trồng mùa xuân còn có quá nhiều việc phải làm.

Chờ đến tháng năm trồng xong, tháng sáu tháng bảy phải thì phải diệt cỏ bón phân, tháng tám tháng chín tháng mười chính là vụ mùa thu hoạch, thu hoạch xong lại phải xới đất che phân xuống đất, tóm lại một năm cũng không được mấy ngày nghỉ.

Nghe nói lúc vợ lão nhị còn ở nhà mẹ đẻ thậm chí phải làm trâu làm ngựa, hẳn đã được rèn luyện tốt với việc chịu cực rồi.

Còn cả nếu trong nhà có sức lao động miễn phí như vợ lão nhị, ít nhất con trai bà và mấy người trong nhà còn có thể thoải mái hơn chút.