Chương 15: Tuy Khó Chịu Nhưng Không Biết

Ban đầu Triệu Chanh tính mặc kệ vì cảm thấy vừa mệt vừa dơ, lúc này đột nhiên nhìn thấy đứa trẻ nhỏ dơ bẩn vẫn nhịn không được cảm thấy buồn nôn.

Triệu Chanh vốn không muốn để ý, nhưng thấy bộ dáng Lâm Đại Thuận còn bé lại gầy trơ xương đang khom lưng cố gắng muốn bế Nhị Thuận lên giường để thay quần nhưng lại quá khó khăn mà đứng bất động.

Triệu Chanh cố nén cảm giác buồn nôn trong cổ họng xuống, ngăn chặn cảm giác khó chịu.

Do dự một lát, rốt cuộc Triệu Chanh vẫn đi vào phòng, đưa tay kéo Lâm Nhị Thuận vừa tè dầm xong ngủ lại lên, tay kia thuận tiện cởϊ qυầи thằng bé ra.

Lâm Đại Thuận hoảng sợ, còn tưởng rằng mẹ kế nổi giận muốn đánh em trai, nó ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện tuy rằng vẻ mặt mẹ kế tuy không đủ kiên nhẫn nhưng cũng không có ý muốn động tay chân với em trai của mình.

Lâm Nhị Thuận hừ hừ nhưng không phải thái độ tỏ vẻ khó chịu khi bị làm phiền, cảm giác được ôm ấp khá ấm khiến nó rất thích, tự nhiên liền chạy theo nơi ấm áp đó mà chui vào.

Cảm nhận được Lâm Nhị Thuận đang chui thẳng vào trong l*иg ngực của mình, cả người Triệu Chanh cứng ngắc lại, không thể nói là mềm lòng, nhưng cảm giác lại như thể trái tim như có ai đó cào cào.

Ban đầu Triệu Chanh còn muốn nín thở, nhưng khi lại gần lại cảm thấy có vẻ như nướ© ŧıểυ cũng không quá khó ngửi đến buồn nôn như cô tưởng, ít nhất vẫn còn nằm trong phạm vi có thể tưởng tượng được.

“Cái đó, ôm Nhị Thuận lên giường đi.”

Lâm Đại Thuận ôm lấy chân em trai cúi xuống nhỏ giọng nói, một bên còn cẩn thận quan sát sắc mặt của mẹ kế.



Triệu Chanh tặc lưỡi một cái, một tay ôm Lâm Nhị Thuận, một bên lại nhanh chóng tìm quần áo bẩn tối hôm qua mình thay còn chưa kịp giặt trải lên giường, lúc này mới đặt mông Lâm Nhị Thuận nằm lên trên: “Chờ một chút, cô đi chuẩn bị nước ấm lau người cho thằng bé đã.”

Tối hôm qua Triệu Chanh còn nghĩ lười quản hai đứa nhỏ này có tắm hay không, nhưng hiện tại ngủ một giấc đầu óc thanh tỉnh mới nghĩ đến, nếu hai đứa nhỏ này không tắm rửa, vậy chẳng phải cô sẽ cùng hai đứa nhỏ dơ bẩn ngủ chung trên một chiếc giường hay sao?

Tuy rằng nằm không gần nhau nhưng nghĩ đến vẫn cảm thấy khó chịu.

Triệu Chanh không tính là quá sạch sẽ, nhưng nếu nghĩ đến hai đứa trẻ đi đại tiện mà không cọ rửa qua, cứ vậy mang bùn hoen ố vàng nằm trét lên giường, Triệu Chanh cảm thấy chỉ tùy tiện đổi cô thành một người nào đó khác từ vài thập niên sau ở thành phố về đây cũng đều không chịu nổi.

Buổi sáng thời tiết vẫn còn hơi lạnh, tuy rằng giường đất thông với phòng bếp, buổi sáng nếu đốt lửa một chút thì giường cũng sẽ ấm lên, nhưng rốt cuộc vẫn có chút lạnh.

Triệu Chanh thuận tiện đi đến kéo chăn qua đắp cho Lâm Nhị Thuận trước, lúc này mới đi ra ngoài lấy nước nóng.

Bên ngoài chỉ có một cái bếp lò, ở giữa cái bếp lò là một cái nồi sắt lớn, nhưng ống khói gần đó lại mở ra một cái lỗ nhỏ, trên cái lỗ nhỏ lại đặt một cái nồi không có quai.

Tối qua Triệu Chanh cảm thấy ghét bỏ việc cái nồi kia quá bẩn chắc sẽ vô dụng, sáng nay vậy mà phải đứng lên cắn răng rửa sạch nó, có lẽ lúc này cái nồi đặt bên cạnh bếp lò hẳn đã ấm lên rồi.

Triệu Chanh đi ra ngoài một lát, dùng chậu múc nước nóng đi vào, lại tìm quanh một cái khăn lông nhìn không ra màu sắc ban đầu của chúng được treo ở cửa, đây là cái khăn tối qua Lâm Đại Thuận lấy ra rửa mặt, Triệu Chanh nhìn bẩn không chịu được nhưng hiện tại cũng chỉ có thể dùng tạm.