“Không cần túi giấy đâu, hay là em cho tôi mượn cái dĩa đi, lát nữa tôi sẽ mang trả cho em.”
Người phụ nữ chỉ vào tấm biển khổng lồ trên tầng hai phía sau phố thương mại: “Tôi tên là Quan Hàm Chi, tôi làm việc tại Ngân hàng Thương mại Vân Hải, lát nữa ăn xong tôi sẽ mang trả dĩa cho em, chắc chắn không lấy dĩa của em đâu.”
Chung Ái cười nói: “Chị Quan nói đùa rồi.”
Một chảo có tám cái bánh bao hải sâm áp chảo hành lá, Quan Hàm Chi bưng một dĩa đi, tổng cộng bốn mươi tệ.
Người ở gần đó nghe thấy Quan Hàm Chi nói chuyện với bà chủ nhỏ, sau khi Quan Hàm Chi rời đi, những người khác rất thích bánh bao hải sâm áp chảo hành lá ngó nghiêng nhìn một lát, nghiến răng mua một cái về nhà ăn thử, nếu không ngon, thật sự không ngon thì họ sẽ quay lại đập nát gian hàng này.
Chuyện không ngon là không thể nào!
Một cái rồi hai cái được bán đi, Chung Ái lại bán được nhiều hơn một dĩa.
Chị cả Tôn hít một hơi lạnh: “Ôi trời ơi, bánh bao giá năm tệ một cái cũng có người mua, xem ra dầu cháo quẩy của tôi vẫn còn bán rẻ lắm. Những người nhân viên văn phòng ăn mặc gọn gàng này thực sự rất giàu có và không tiếc để mua ăn!”
Quan Hàm Chi tay phải xách túi, tay trái cầm một dĩa bánh bao hải sâm áp chảo hành lá, dáng vẻ này cũng thật độc đáo.
“Tiểu Quan, mẹ của cô làm cho cô một dĩa bánh bao áp chảo rồi kêu cô đem đến đơn vị ăn sao?”
“Giám đốc Quan lúc lái xe đi làm và tan làm thật giống nhau, đều có thể bưng dĩa bánh bao đi ra ngoài!”
Các đồng nghiệp thân thiết với Quan Hàm Chi đều cười phá lên vì lời nói đùa đó, Quan Hàm Chi cũng mỉm cười đáp lại lời chào hỏi.
Vẫn chưa đến lúc đi làm, Quan Hàm Chi bưng dĩa bánh bao đến phòng nghỉ ngơi nhỏ trong sảnh, nhìn thấy ông chú xấu xí đang ngồi ăn sáng trong góc, không chút do dự bước tới, nhanh nhẹn ném cái bánh bao vào một chiếc ghế trống, rồi đặt nhẹ bánh bao áp chảo lên trên bàn.
“Chú Dương, cho ăn ké một bát cháo dì nấu nha.”
“Trong giờ làm việc, gọi chú Dương cái gì, phải gọi chủ tịch Dương.”
Quan Hàm Chi khẽ mỉm cười, không để ý đến lời khiển trách của Dương Đông, đích thân đi lấy một cái bát rỗng và một đôi đũa, không khách khí cầm chiếc xô giữ nhiệt lớn trên bàn rồi rót ra một bát cháo.
Quan Hàm Chi cố ý liếc nhìn dưa chua trên bàn: “Ồ, cháo ăn cùng với dưa chua, dì không cho chú một quả trứng à?”
Dương Đông thở dài: “Trong nhà chỉ còn lại một quả trứng, dì của ngươi nói dạ dày của ta không tốt, trứng không tiêu hóa được nên đã cho Cổn Cổn ăn trứng rồi.”
Cổn Cổn là cháu trai của Dương Đông, năm nay cậu bé ba tuổi. Con trai và con dâu bận việc nên gửi cháu trai về cho hai vợ chồng lớn tuổi chăm sóc.
Quan Hàm Chi khẽ cười: “Chú dưỡng bụng cũng được mấy tháng nay rồi, xem ra cũng được được rồi đó, thử món bánh bao áp chảo cháu mới mua đi, là bánh bao hải sâm đó.”
“Mua ở đâu vậy?”
“Ở ngoài khu phố thương mại.”
“Ồ, món cao cấp như bánh bao hải sâm áp chảo hành lá có thể bán được ở gian hàng? Bánh bao hải sâm áp chảo hành lá phải do đầu bếp bậc thầy của Phùng Đức Lâu chế biến mới đúng hương vị.”
“Chú phí lời như vậy làm gì? Ngon hay không thử một cái là biết rồi.”
Không cần Quan Hàm Chi kích tướng, một người thích ăn uống như Dương Đông đã không nhịn nổi rồi.
Cầm một chiếc bánh bao lên cắn một miếng, lớp bột phía trên có vị lúa mì, hơi ngọt dai, còn lớp bột chiên bên dưới thì giòn và nhiều dầu, có vừng, hành thơm và thêm nhân thịt hải sâm ngon tuyệt vời và rất vừa miệng, hương vị này, thật sự tuyệt vời quá đi!