Chương 23

Bị ông bà ngoại nhìn chằm chằm, Lục Trường Bách thử một miếng, mùi vị không tồi.

“Có ngon không?”

Lục Trường Bách gật đầu, mùi vị được.

Hứa Lập Nhân thích thú nói: “Lần sau Tiểu Ái làm mì lạnh, ông mặt dày đi xin thêm một chút.”

Hứa Lập Nhân nhận ra được, tuy dầu ớt là như nhau, nhưng mì lạnh nhà bọn họ làm không có ngon bằng mì lạnh Chung Ái đưa đến.

Kim Thu cũng cảm thấy như vậy: “Có thể bột mì Tiểu Ái dùng tương đối tốt.”

“Tiểu Ái là ai?”

“Hàng xóm mới của chúng ta, thuê căn nhà của lão Vương kế bên. Năm nay Tiểu Ái học lớp mười hai, cùng khối với cháu. Người ta từ bên ngoài đến đây họ không dễ dàng gì, sau khi gặp được thái độ đối xử với người ta tốt chút, đừng có ngày nào cũng làm khuôn mặt lạnh lùng.”

Bà Kim nói đến cháu ngoại lạnh nhạt với người khác lại thở dài, sau này lớn lên rồi thì phải làm sao, sao có thể dỗ vợ được đây?

Lục Trường Bách là học sinh ngoại trú, buổi tối ở nhà, buổi sáng này thứ hai đến lớp học tiết sáng.

Trên chỗ ngồi của cậu sắp xếp sách mới ngăn nắp, bàn cũng được bạn học nhiệt tình lau cho sạch sẽ, cậu không chú ý đánh giá bạn học ở trong lớp đều là những khuôn mặt quen thuộc.

Lục Trường Bách rũ mắt xuống, cậu đang chờ đợi điều gì vậy?

Khai giảng học kỳ mới lại là lúc thời kỳ lớp mười hai quan trọng, học sinh của lớp hoả tốc không cần người khác đốc thúc thì dây đàn ở trong não cũng căng.

Không khí học sinh ở trong lớp bình thường thì thoải mái hơn rất nhiều, tiết học sớm đã trở thành thời gian ngủ bù ngủ gà ngủ gật của rất nhiều người.

Chung Ái không có ngủ gật, kể từ khi có hệ thống thần bếp, buổi tối cô ngủ rất ngon, tinh thần dồi dào vào buổi sáng, sức chú ý cũng vô cùng tập trung.



Thời gian nghỉ hè mỗi ngày đều lo lắng đến việc bày hàng bán mì lạnh không chú ý đến điều này, tiết học sớm hôm nay Chung Ái phát hiện trí nhớ của cô tăng lên rồi, tốc độ học bài Ngữ Văn cũng nhanh ít nhất gấp hai ba lần lúc trước.

Trong lòng Chung Ái dâng lên sự kỳ vọng, lẽ nào kiếp này cô có thể thi đại học được rồi? Không đi được chính quy, thi lên cao đẳng cũng được chứ?

Kết thúc tiết học sáng, Đường Nghệ kéo Chung Ái đến căn tin ăn bữa sáng, sau khi ăn bữa sáng xong nghỉ ngơi một chút, tiết học đầu tiên của bữa sáng là tiết Toán học.

Tiết toán học này hoàn toàn đạp đổ vỡ kỳ vọng của Chung Ái.

Không sai, cô dùng hai kiếp để xác nhận, ác ma toán học này chính là kẻ thù suốt đời của cô!

Trong ký ức của Chung Ái điểm thi toán thấp nhất của cô là hai mươi điểm, một tờ đề chỉ chọn đúng bốn câu, mỗi một câu năm điểm, cộng lại vừa bằng hai mươi điểm, bây giờ nhớ lại còn đỏ mặt ngượng ngùng.

"Cậu làm sao vậy?"

Hết tiết toán học, bữa sáng Lâm Trí còn nhìn thấy bạn học mới tinh thần phấn chân bây giờ đã không còn sức lực nằm dài trên bàn, quan tâm hỏi một câu.

"Nghe không hiểu." Chung Ái đau đầu không thôi.

Lâm Trí đồng tình nhìn cô, cậu ấy cũng không nghe hiểu mấy.

Lâm Trí: "Không sao, vừa mới khai giảng chúng ta còn rất nhiều thời gian để học mà."

Chung Ái thở dài, ở đâu còn rất nhiều thời gian? Giáo viên cũng đã nói rồi, học kỳ đầu là phải học hết tất cả các bài học của lớp mười hai, toàn bộ thời gian của học kỳ sau dùng để ôn tập, chuẩn bị thi đại học.

Thôi đi cô là một học sinh yếu, phải chấp nhận hiện thực.

Làm hết sức mình nghe ý trời thôi.