Lúc Liễu Hoài Cẩn và Liễu Tử Du tổ chức tiệc lên lớp bà ngoại đã đưa cô đến thành phố Vân Hải, đến tận hôm nay Chung Ái vẫn còn nhớ, lúc Liễu Tử Du lên lớp, một đám người vây quanh ba mẹ cô, chúc mừng họ có một cặp trai gái xuất sắc như vậy, không hổ là những đứa trẻ được nuôi dưỡng từ gia đình tri thức.
Còn có người khen tên đẹp, anh em hai người họ đều xứng đáng với tên mà ba mẹ họ đặt cho.
Lúc mẹ cô tinh thần vui vẻ sảng khoái, ánh mắt dừng ở trên người cô, cau mày một cái, rồi lại rất nhanh nhìn đi chỗ khác.
Cô giáo Lưu hỏi mẹ cô đây là con cái nhà ai, mẹ coi không nói, bên cạnh có một người nói, là họ hàng trong gia đình, nhìn có chút giống.
Mẹ cô không trực tiếp trả lời, mà chỉ cười, nói mọi người ăn uống ngon miệng.
Ba của Chung Ái tên Liễu Nhân Kiệt, anh trai chị gái đều mang họ Liễu, cô theo bà ngoại nên họ Chung, mặc dù cô đứng cùng với bọn họ, nhìn cũng có vài nét giống nhau, nhưng không có mấy người biết cô với bọn họ là người một nhà.
Thật nực cười!
Nhìn thấy số nhà quen thuộc, cô dừng bước.
Trương Phàm tìm trong túi xách cái chìa khóa, mở cửa ra.
Đầu những năm 90, đại học Vân Hải sửa mới 3 căn nhà thuộc đại học, lấy giá nội bộ bán cho giáo viên, vợ chồng hai người Liễu Nhân Kiệt và Trương Phàm đã mua một căn nhà ba phòng ngủ, một phòng khách, hơn 100 mét vuông, gia đình bọn họ một nhà 4 người sống rất thoải mái.
Khi Chung Ái vào trong nhà, cũng không có phòng riêng cho cô, chỉ để một chiếc giường đơn giản ở một góc trong phòng của chị cô.
Kiếp này giống với kiếp trước, mẹ cô đưa cô tới trong căn phòng ngủ công chúa của chị cô.
“Học kỳ trước chị gái con biểu diễn văn nghệ ở trường được một đạo diễn nhìn trúng nên mời đi đóng phim, kỳ nghỉ hè không về, phòng chị con đang trống, con cứ ở phòng của chị gái trước đi.”
Chung Ái nhìn chiếc giường đơn giản quen thuộc kia rồi sững người.
Trương Phàm giải thích: "Chị con không thích người khác đυ.ng vào đồ của mình, con cứ ở tạm đây trước đi.”
"Chị con học giỏi, xinh đẹp, lại được lòng người khác, sau này con học hỏi chị gái nhiều vào.”
"Còn có anh trai của con, năm nay đỗ nghiên cứu sinh thạc sĩ của trường đại học Thanh Hoa, còn chưa khai giảng đã bị giáo viên hướng dẫn gọi đi giúp đỡ, sau này, cũng có tương lai sáng lạng.”
Năm đó con trai là thủ khoa khoa học tự nhiên của trường đại học Thanh Hoa, đứa con gái nhỏ hơn con trai một tuổi, năm thứ hai đứng nhất trong kì thi nghệ thuật của thành phố Vân Hải, đậu vào Học viện Điện ảnh Thủ đô.
Không chịu thua kém khi nhắc đến hai đứa con của mình, Trương Phàm không chỉ có chút đắc ý, trực tiếp quay đầu nhìn đứa con gái đang thờ ơ, khóe miệng từ từ khép lại.
Chung Ái bình tĩnh nói: "Hai người đều là giáo viên, dạy dỗ con cái giỏi là việc nên làm.”
Sao Chung Ái có thể không biết Liễu Hoài Cẩn và Liễu Tử Du ứu tú như thế nào chứ? Bà quên rồi, buổi tiệc lên lớp cô cũng từng đi rồi.
Không biết tại sao, khi Trương Phàm nghe câu này trong lòng cảm thấy hoảng sợ.
"Con thu dọn hành lý trước đi, mẹ đi nấu cơm.” Trương Phàm quay người rời đi.
Cái túi đeo trên vai Chung Ái vẫn chưa đặt xuống, đi theo Trương Phàm ra khỏi phòng của Liễu Tử Du.
Trương Phàm cau mày: "Sao thế?”