“Đây, con xem đi, xem có đẹp không.”
Tùng Kỳ nhìn sang với vẻ phấn khích.
Khi ánh mắt chạm vào bức ảnh, ánh sáng trong mắt cô dần mờ đi, cô lẩm bẩm: “Ảnh chứng minh nhân dân, con còn tưởng là ảnh toàn thân chứ.”
Đã là trai đẹp thì phải xem ảnh toàn thân chứ.
Mặt có đẹp mà dáng xấu hì cô cũng sẽ không thích.
Hứa Tuệ Anh tức giận vỗ vào tay cô: “Dì Trương nói Tiểu Vương cao gần 1m8. Nếu con thấy hợp thì thử gặp mặt nói chuyện xem, nếu không thích thì tính sau.”
Tùng Kỳ cầm bức ảnh lên và xem xét kỹ lưỡng.
“Tiểu Vương.” Quả thực rất đẹp trai, lông mày rậm, mắt to, trán cao, trông còn khá trẻ và có vẻ rất đáng tin cậy.
Làm bác sĩ cũng là một nghề cao quý, nếu cuộc hôn nhân này có thể thành hiện thực thì tương lai sau này sẽ rất ổn định.
Đã nhiều năm như vậy mà dì Trương và mẹ cô vẫn còn liên lạc, với mối quan hệ của họ thì chắc cũng không thể giới thiệu cho cô một người có nhân phẩm không tốt được.
Nhưng Tùng Kỳ chỉ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó!
“Sao nào?”
Nhìn thấy con gái mình ngơ ngác, Hứa Tuệ Anh bèn đẩy nhẹ cô.
Tùng Kỳ phục lấy lại tinh thần, nhún vai, thản nhiên nói: “Gặp thì gặp, nghe nói trên đường Ngọc Lâm có một quán ăn ngon mới mở, vừa hay mẹ mời cả dì Trương đến ăn một bữa luôn.”
Vừa nói, cô vừa nuốt nước miếng.
Rõ ràng sức hấp dẫn của Tiểu Vương kém xa sự mong đợi của cô đối với nhà hàng đó.
Hứa Tuệ Anh không khỏi bật cười, chọc vào trán con gái: “Con đó, chỉ biết ăn thôi.”
“Đời người chỉ có hai từ ăn và uống, con thích ăn, con biết ăn, con tự hào về điều đó!”
Tùng Kỳ ngẩng đầu, ưỡn ngực phát biểu.
Hứa Tuệ Anh hết cách với cô, lớn như vậy rồi mà chẳng khác gì một đứa trẻ.
Bà lắc đầu, quay lại phòng khách xem TV.
Tùng Kỳ thuận tay nhét ảnh Tiểu Vương vào hộp đựng bút, vui vẻ trở về phòng viết nhật ký.
Đúng vậy, một giọng nói hay như vậy xứng đáng được ghi lại.
Cô cắn đầu bút, vắt óc miêu tả chi tiết giọng nói của đối phương, để khi về già mở nhật ký ra sẽ còn nhớ được.
“...Ừm, như tiếng phượng hót, hạc kêu, vang vọng bên tai, khiến tim mình nhảy nhót...”
Chỉ riêng việc miêu tả lại giọng nói đó, cô đã viết tràn lan hàng trăm từ rồi.
Cuối cùng, cô thêm vào một tình cảm mang tính chất cá nhân đặc biệt:
“Hy vọng anh ấy có một khuôn mặt hợp với giọng nói của mình, nhưng đáng tiếc là mình không nhìn rõ.”
“Ahhhh, sao mình lại không nhìn rõ được nhỉ?”
Tùng Kỳ vừa mới đóng cuốn sổ lại, trong phòng khách đã truyền đến giọng nói của mẹ cô: “Kỳ Kỳ, Miêu Miêu tới rồi.”
Cùng lúc đó, tiếng gõ cửa cũng vang lên.
Tùng Kỳ đứng dậy mở cửa: “Miêu Miêu, sao cậu lại tới đây? Mau vào đi.”
Khúc Miêu Miêu nở nụ cười nhẹ, ánh mắt nhanh chóng nhìn lướt qua những tấm áp phích đều dán trên tường. Trong số đó, nhóm Tiểu Hổ hình như là đội được Tùng Kỳ yêu thích nhất, có đến bốn tấm áp phích, các sao nam khác chỉ có nhiều nhất là hai tấm.
Nhóm Tiểu Hổ...
Khi còn trẻ, cô ta cũng từng mê mệt nhóm này, còn vô số lần tranh cãi với Tùng Kỳ xem ai đẹp trai hơn.
Khi những ký ức tốt đẹp ùa về, đôi mắt Khúc Miêu Miêu chợt dịu đi.
Cô ta mỉm cười nắm tay Tùng Kỳ: “Buổi chiều mình vừa buồn ngủ, vừa mệt mỏi, quên mất việc người khác giao.”
Tùng Kỳ bối rối.
“Chuyện gì cơ?”
Khúc Miêu Miêu chạm vào vai Tùng Kỳ và mỉm cười đầy ẩn ý.
Nụ cười trêu chọc của cô ta khiến Tùng Kỳ nổi da gà.
Sau đó, cô ta nói: “Tết này chúng mình đến sân trượt băng chơi, không phải đã gặp bạn cùng lớp của mình sao? Cậu ta muốn theo đuổi cậu, bảo mình rủ cậu tuần sau đi chơi, cậu có đi không?”