Không có bí mật nào trong toà nhà này cả.
Nhà ai nấu món gì, đánh con trẻ, hay hai vợ chồng cãi nhau, cả tòa nhà đều biết.
Chưa kể tới việc trước kia không ít người dưới lầu biết Vu Nhạc Khang.
Mọi người trong tòa ba của Trường trung học số Bốn đều biết rằng Miêu Miêu đang yêu Vu Nhạc Khang ở đường Uông Gia Quải, phố Văn Miếu Tây.
Mặc dù xu hướng yêu tự do đã trở nên phổ biến từ những năm chín mươi, nhà gái không nhất thiết phải yêu một lần là kết hôn ngay nhưng trước đó Miêu Miêu không hề che giấu tình yêu sâu đậm của mình dành cho Vu Nhạc Khang, mọi người đều đã chấp nhận rằng hai người họ phải kết hôn.
Nếu vừa mới chia tay không bao lâu đã bắt đầu tình cảm với người khác, có thể thanh danh Miêu Miêu sẽ xấu đi.
Tùng Kỳ thực sự suy nghĩ cho người bạn tốt của mình, dù biết đối phương không chịu nghe nhưng vẫn đưa ra lời khuyên.
“Mình nghĩ cậu không nên đưa ai về nhà. Dì Ngô và dì Hoàng rất hay sân si, chắc chắn sẽ đi kể lể khắp nơi. Lỡ như mối quan hệ này không thành... Cậu nói đúng không.”
Khóe miệng Khúc Miêu Miêu chậm rãi trễ xuống, nhìn Tùng Kỳ không nói lời nào.
Cô ta không thích nghe những lời nói xấu.
Đặc biệt người nói xấu lại chính là Tùng Kỳ.
Tuy rằng Tùng Kỳ không biết cô và Lục Thành vốn dĩ là một đôi thần tiên.
Nhưng cô ta biết.
Cô ta đã chứng kiến
tình yêu của họ, Lục Thành cưng chiều Tùng Kỳ cỡ nào.
Đối mặt với đương sự, Khúc Miêu Miêu khó tránh khỏi thiếu tự tin.
Vì vậy, bất kỳ lời nói không thiên vị nào của Tùng Kỳ lọt vào tai cô ta dường như cũng có ý nghĩa khác.
Khúc Miêu Miêu không thích suy nghĩ lung tung, nhưng lại không thể khống chế được.
Cô ta không thể tuyệt giao với Tùng Kỳ mà không có lý do.
Cô ta sợ.
Sợ mình trở mặt với Tùng Kỳ, Tùng Kỳ sẽ không chút đắn đo mà cướp lấy Lục Thành.
Chỉ cần hai người là bạn tốt thì Tùng Kỳ sẽ không liếc nhìn Lục Thành thêm lần nào, chỉ cần không hẹn hò với Tùng Kỳ như trước thì Tùng Kỳ và Lục Thành sẽ không có cơ hội tìm hiểu nhau.
Khúc Miêu Miêu nghi ngờ Tùng Kỳ sẽ cướp Lục Thành, nhưng cũng tin tưởng chắc chắn cô sẽ không thể nào để mặt đến cỏ gần hang.
Nghĩ đến đây, Khúc Miêu Miêu vội vàng điều chỉnh phương thức sống hòa hợp với Tùng Kỳ.
"Mình biết cậu muốn tốt cho mình, nhưng mình tin tưởng anh ấy. Mình và anh ấy có cùng sở thích, mình nói gì anh ấy cũng có thể trả lời. Mình hy vọng mối quan hệ này có thể tiếp tục. Về phần dì Hoàng, họ muốn muốn nói gì thì cứ nói, mình chỉ sống cuộc sống của riêng mình và yêu theo cách mình muốn, một là không trái pháp luật, hai là không phạm tội. Mắc gì mình lại phải để bạn trai trốn tránh vì họ?”
Tùng Kỳ hơi sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Miêu Miêu, cậu nên suy nghĩ như vậy từ sớm mới phải."
Trọ ở trường có làm thay đổi tính cách con người nhiều đến vậy sao?
Nếu là Khúc Miêu Miêu trước đây, cô ta sẽ cúi đầu lưỡng lự, ai lớn tiếng nhất sẽ nghe theo người đó, nào nói được câu như "không sống theo lời người khác".
Khúc Miêu Miêu mỉm cười.
“Không nói chuyện nữa, mình về nhà ngủ trước.”
Tùng Kỳ vẫy vẫy móng vuốt, cười tủm tỉm nói: "Ừ, có thời gian thì đến chơi với mình."
Khúc Miêu Miêu: “... Được rồi.”
Khúc Miêu Miêu đi vào hành lang, bước lên cầu thang, nụ cười quy củ trên mặt đột nhiên nhạt đi.
Ở tầng dưới, Tùng Kỳ có thể thấy tính cách của Khúc Miêu Miêu đã thay đổi rất nhiều sau khi cô ta rơi xuống nước, nhưng làm sao cô có thể nghĩ được rằng Khúc Miêu Miêu ngày nay lại chính là Khúc Miêu Miêu của hơn hai mươi năm sau.