Thật là một hiện thực trớ trêu.
Bản thân làm việc chăm chỉ lại không bằng một người cưới được người đàn ông tốt.
Lòng tự ái của Khúc Miêu Miêu bị động chạm, chỉ hận không có người bạn như cô.
Ngay khi cô ta tưởng mình sẽ sống trong bóng tối của sự ghen tuông suốt đời thì một vụ tai nạn xe hơi đã không cướp đi Tùng Kỳ mà đã đưa cô ta trở lại hai mươi năm trước.
Lúc này cô ta là một sinh viên đại học có tương lai tươi sáng, còn Tùng Kỳ chỉ là một nữ công nhân nhà máy dược phẩm.
Cô còn chưa biết Lục Thành.
Càng không phải là bà Lục sống trong nhung lụa, vợ chồng ân ái được người người ngưỡng mộ hai mươi năm sau.
Năm tới, các công ty dược phẩm sẽ giới thiệu vốn đầu tư nước ngoài.
Mọi người đều cho rằng nhà máy dược phẩm sẽ ngày càng tốt hơn, nhưng họ không ngờ rằng đây là một cái bẫy, vốn nước ngoài chỉ đầu tư vào nhà máy dược phẩm cho công thức độc quyền, khi có được công thức, họ lập tức thay đổi diện mạo. Còn nhà máy chỉ có thể tuyên bố phá sản, Tùng Kỳ bị sa thải.
Dự đoán được tương lai của Tùng Kỳ không có Lục Thành, trái tim nóng nảy của Khúc Miêu Miêu hơi bình tĩnh lại.
"... Xin lỗi."
Trong đôi mặt lộ ra điều gì đó như là không đồng tình, còn có cả niềm vui khó tả.
Tùng Kỳ không hiểu được ánh mắt kỳ lạ của cô ta, nhưng cô có thể cảm nhận được đối phương đang trịch thượng, không hiểu sao lại cáu kỉnh.
“Miêu Miêu, cậu có nhận thấy mình đã thay đổi không?"
Nhịp tim của Khúc Miêu Miêu chậm lại hai nhịp: "Có sao?"
Tùng Kỳ: "Có."
"Trước đây cậu có gì nói đó, dù có không vui cũng sẽ nói thẳng với mình. Bây giờ, vì một người mới quen chưa lâu mà cậu đã đề phòng mình. Tình bạn hơn mười năm của chúng ta mong manh như vậy sao?"
"Trong suy nghĩ của cậu, nhân phẩm của mình thấp kém như vậy sao? "
Khúc Miêu Miêu im lặng.
Nghĩ rằng nhà của mình và nhà của Tùng Kỳ ở cùng một tòa nhà, sau này Lục Thành sẽ thường xuyên đến Đức Hinh Uyển.
Cô ta không chắc liệu Lục Thành có vừa gặp đã si mê Tùng Kỳ như kiếp trước hay không, dù sao Tùng Kỳ cũng rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức phụ nữ nhìn thấy cũng động lòng.
Mà những thứ như cảm xúc luôn là thứ nằm ngoài tầm kiểm soát nhất.
Nhưng cô ta biết Tùng Kỳ là người như thế nào.
… Tùng Kỳ sẽ không có hứng thú với bạn trai của "bạn thân".
Hiện tại bọn họ là bạn tốt, chỉ cần cô ta tỏ ra rất yêu Lục Thành, cho dù sau này Lục Thành vẫn bị Tùng Kỳ hấp dẫn, Tùng Kỳ cũng sẽ không có khả năng chấp nhận anh ta.
Còn bản thân được giáo dục tốt, ngoại hình không xấu, gia đình lại trong sạch.
Cô ta là con dâu được nhiều người lớn tuổi ưa thích.
Điều quan trọng nhất là cô ta biết được những thay đổi trong hai mươi năm tới, có thể hỗ trợ cho sự nghiệp của Lục Thành, cô ta không tin với nhiều lợi ích như vậy, Lục Thành lại có thể vì người đã định là không đáp lại tình cảm của anh ta như Tùng Kỳ mà chia tay cô ta.
Là mình có lỗi với Tùng Kỳ, đi trước một bước cướp đi cuộc sống ổn định của cô.
Chỉ lần này thôi.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Khúc Miêu Miêu trở nên kiên định, hít sâu một hơi.
“Bởi vì cậu rất xinh đẹp, lúc chúng ta đi cạnh nhau, người ta luôn nhìn đến cậu đầu tiên, mình sợ Lục Thành cũng… "
Khúc Miêu Miêu thẳng thắn thừa nhận suy nghĩ nhỏ nhặt của mình, Tùng Kỳ ngẩn ra.
Ngược lại cũng khó để đổ lỗi cho cô ta về sự xa lánh gần đây.
Công nhận là cô xinh đẹp.
Được người khác khen ngợi từ khi còn nhỏ.
Khi còn nhỏ, mọi người đều khen ngợi cô trông giống như nữ đồng tử ngồi dưới tòa Bồ Tát Quán Âm, tuy lớn lên cô xinh đẹp động lòng người, nhưng dù sao cũng là mọi người nhìn cô lớn lên, đều biết cô không có quá nhiều suy nghĩ lệch lạc.