Chi Quế Hồng đã quen làm lãnh đạo, nhanh chóng sắp xếp: “Hưng Đông, nhà văn Lục, lên xe đi, chị đưa các cậu về. Dung Y, em về với anh trai nhé.”
Dung Y gật đầu, nhìn theo xe của Chi Quế Hồng rời đi.
Sau khi xe đi, Dung Ngạn Vĩnh đẩy chiếc xe ba bánh của mình ra: “Hay để anh gọi taxi cho em nhé, ngồi cái này, khiến em ném… Không phải, cảm lạnh thì không tốt.”
Dung Y tràn đầy nguyên khí mà cười tươi rói: “Nào có dễ bị lạnh như vậy, đi thôi! Về nhà!”
Dung Ngạn Văn và Dung Ngạn Vĩnh nhìn nhau, dường như cảm thấy người em gái/ chị gái nhiệt tình hoạt bát ngày xưa đã trở lại.
Lên xe ba bánh, Dung Ngạn Vĩnh đạp xe, hướng về phía quán ăn nhỏ của mình.
Anh ấy thuê một cửa hàng mặt tiền, tầng dưới là quán ăn, gác xép được cải tạo thành phòng ở.
Diện tích gác xép không lớn, trước đây anh ấy đoán rằng Dung Y có lẽ chê nhỏ nên mới ở ký túc xá cơ quan.
Gió lạnh thổi vào mặt Dung Y đau rát, nhưng vì có người nhà bên cạnh, hơn nữa cũng sắp được về nhà, cô như cảm nhận được sự ấm áp và an toàn của gia đình, khóe miệng luôn nở nụ cười.
Tiểu Thất hỏi: [Cô không theo vụ án này nữa à?]
Dung Y: [Không theo nữa, khó khăn lắm mới không sao…đợi lát nữa lại bị coi là nghi phạm bắt lại…]
Tiểu Thất: [Ồ, nhưng bây giờ năng lượng của tôi đang tăng vọt, tôi kiểm tra rồi, hành động hôm nay của cô đã lên TV! Có rất nhiều người ghét cô, nghĩ rằng cô là kẻ gϊếŧ người]
Dung Y: […?]
Cô vỗ ngực, chắc không sao, không có bằng chứng chứng minh cô là hung thủ, đợi cảnh sát điều tra ra mọi người sẽ không nghi ngờ nữa.
Kết quả là khi xuống xe, đến quán ăn, Dung Y mới phát hiện, đúng như viên cảnh sát dự đoán.
Quán ăn của anh trai bị ai đó phun sơn đỏ chữ “Kẻ gϊếŧ người!” lên cửa, trông rất chói mắt.
Dung Ngạn Vĩnh vội nói: “Không có việc gì, lát nữa anh sẽ dọn sạch. Em lên lầu tắm nước nóng đi, anh sẽ làm món trứng xào cà chua mà em thích nhất, được không?”
Dung Y nhìn quanh, thấy người dân xung quanh đổ ra nhìn bọn họ, chỉ trỏ, thì thầm, ánh mắt đầy khinh miệt và ghê tởm.
Thậm chí có người từ xa nhổ vỏ hạt dưa về phía bọn họ, tỏ rõ sự khinh bỉ.
“Quán ăn đó bán đồ ăn rẻ thế, có khi nào dùng thịt người không?”
“Tôi cũng nghi ngờ! Sao lại thả kẻ gϊếŧ người này ra, chúng ta nguy hiểm quá!”
Dung Y mặt tái nhợt, ánh mắt lập lòe nhìn về phía anh trai và em trai.
Dung Ngạn Văn thấy vậy, lo lắng: “Chị đừng buồn, đừng để ý mấy người lắm mồm đó. Chúng ta tin chị vô điều kiện! Xuống xe đi.”
Dung Y không buồn vì bản thân.