Chương 17

Thương Dã đáp lại một tiếng, ném chiếc cặp công văn màu đen sang một bên, tiếp nhận tài liệu và bắt đầu lật xem.

“Con của đôi vợ chồng bị xâm hại tìиɧ ɖu͙©, mẹ kiếp, đứa lớn nhất mới mười tuổi!”

Diêu Lương Bình nghiến răng nghiến lợi lúc nói lời này.

Thương Dã vừa vặn lật đến ảnh chụp hiện trường vụ án, hai đứa trẻ bị che bởi chiếc chăn bông loang lổ máu, tay bị trói chặt ra sau bằng dây thừng, phần dưới cơ thể đều là máu.

Dù đã thấy nhiều hiện trường, Thương Dã hiếm khi tỏ ra nghiêm trọng như vậy.

Diêu Lương Bình hít một hơi thật sâu, rồi mới tiếp tục nói: “Pháp y vẫn đang giải phẫu thi thể để xác định nguyên nhân tử vong. Nghi ngờ sơ bộ là người lớn chết do tổn thương cơ học, hai đứa trẻ có dấu hiệu chết ngạt như răng hoa hồng. Hiện tại, một nhóm đã được cử đi điều tra mối quan hệ và tình hình của gia đình bốn người này.”

*Răng hoa hồng: là một thuật ngữ trong nha khoa dùng để miêu tả tình trạng nướu răng (lợi) bị viêm nhiễm và sưng phồng, khiến nướu có hình dạng nhọn, đỏ ửng và giống như những cánh hoa hồng xung quanh răng.

Thương Dã giơ tay ra hiệu cho đối phương dừng lại, hỏi: “Không tìm thấy phần nào có thể nhận dạng được, sao anh có thể khẳng định đó là một gia đình bốn người?”

Diêu Lương Bình được nhắc nhở liền vội vàng đổi giọng: “Đúng, nghi ngờ là một gia đình bốn người.”

Anh ta tiếp tục nói: “Ngoài ra, tủ và ngăn kéo tại hiện trường có dấu hiệu bị lục lọi, không thể loại trừ khả năng gϊếŧ người vì tài sản. Thủ đoạn gϊếŧ người có đặc điểm trả thù, cũng không thể loại trừ khả năng gϊếŧ người vì thù hận hoặc tình cảm.”

Anh ta ngừng lại một chút: “Thương đại, hiện trường và hung khí đều đã được rửa sạch, hung thủ có kinh nghiệm phản trinh sát phong phú. Trước mắt, sau vòng điều tra đầu tiên của bộ phận giám định, vẫn chưa tìm thấy tóc và dấu vân tay có giá trị. Nếu đội tìm kiếm không tìm thấy đầu và tay, rất khó để xác định danh tính của nạn nhân.”

Thương Dã gật đầu, đóng báo cáo lại: “Biết rồi, tôi phải đến hiện trường xem một lần, hiện trường chính chắc chắn là ở đây, bảo người chuẩn bị Luminol đi.”

*Luminol: chất chỉ điểm vết máu dù hiện trường lau dọn sạch sẽ.

“Được, tôi cũng sẽ đi một chuyến nữa”, Diêu Lương Bình chỉ vào Dung Y trong phòng thẩm vấn: “Đây, một trong những nghi phạm của vụ án này, cô ta đã nói vị trí của hung khí trước mặt rất nhiều phóng viên, còn có đồng bọn gây án, chẳng phải là đang thách thức chúng ta sao? Ngài thẩm vấn trước chứ? Cô ta sắp được thả rồi.”

Thương Dã quay đầu nhìn qua, ồ, là cô à.

Anh đập tập tài liệu vào ngực Diêu Lương Bình: “Tôi sẽ chăm sóc cô ta.”

Dung Y ngồi trong phòng thẩm vấn, đứng ngồi không yên, chẳng lẽ là do câu hỏi không kiểm soát của cô khiến cảnh sát nổi giận?