“Phóng viên của đài truyền hình Liêu Thông, Dung Y sẽ đưa tin hiện trường cho mọi người, nơi mà mọi người nhìn thấy bây giờ chính là thôn có ma của nhà họ Lý, chuyện ma quái này đã khiến cho một bà cụ tên là Lý Quế Anh mất ngủ gần nửa tháng.”
Dung Y duy trì nụ cười khéo léo, nhấc chân lướt qua bãi phân bò, chỉ vào ngọn đèn trên chuồng bò tiếp tục nói: "Ngọn đèn này sẽ lóe lên một cách kỳ lạ vào nửa đêm."
Đồng nghiệp của cô là Hạ Hưng Đông dời máy quay lên trên, quay lại ngọn đèn trông có vẻ bình thường không có gì lạ kia.
"Có thể thấy bóng đèn này là một thiết bị chiếu sáng có công tắc truyền thống, muốn bật và tắt thì phải giật xuống." Dung Y vừa nói vừa hành động minh họa.
Hạ Hưng Đông vội vàng lui về phía sau muốn quay lại toàn cảnh, kết quả lại giẫm phải phân bò, lập tức cảm thấy sụp đổ: Giày mới của bố…
Tuy rằng cảm thấy rất sụp đổ nhưng vẻ mặt của anh ta hoàn toàn không thay đổi, giống như một chiếc mặt nạ hoàn mỹ nhất.
Dung Y minh họa xong thì đi về phía người dân trong thôn đang đứng hóng chuyện: "Nhiều người dân trong thôn đã chính miệng thừa nhận là nhìn thấy sự việc kỳ lạ của ngọn đèn này, chúng tôi sẽ phỏng vấn người dân trong thôn nhà họ Lý một chút để xem họ nói như thế nào nhé!"
Người nọ nhổ một ngụm nước miếng rồi chải lại tóc, sửa lại nét mặt: "Tôi không phải người dân trong thôn này, tôi là nhà khoa học được trưởng thôn mời tới."
Người đàn ông trung niên bên cạnh anh ta vội vàng nở nụ cười, dùng khẩu hình để nói: Tôi chính là trưởng thôn.
Nhà khoa học véo cằm: "Tôi dám khẳng định đây chính là mật mã Morse.”
Dung Y tỏ vẻ khó hiểu: "Ồ? Sao anh lại nói như vậy?”
"Tôi nghi ngờ đó là sứ giả của âm phủ, người đó đã sử dụng bóng đèn này để truyền tải điều gì đó, vậy thì bóng đèn này chỉ có thể truyền tải nội dung dưới dạng mã Morse mà thôi." Nhà khoa học hất hàm đầy tự hào.
Anh ta liếc nhìn Dung Y, cố gắng tìm tòi sự ngưỡng mộ trong mắt cô.
Phóng viên nữ này cực kỳ xinh đẹp, dưới hàng lông mi thật dài là một đôi mắt to lấp lánh, cái mũi rất cao còn có đôi môi hồng hào kia.
Làn da trắng nõn, dáng người cao gầy, cho dù mặc một chiếc áo bông đã được giặt đến mức bạc màu nhưng vừa bước vào trong thôn thì đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người, anh ta cũng muốn hấp dẫn sự chú ý của cô.
Dung Y mỉm cười: "Suy đoán của anh hình như rất có lý, cho hỏi anh là nhà khoa học ở lĩnh vực nào vậy?"
“Đều là do anh ta tự nhận đấy! Nhà khoa học cái quần què gì!”
Tên nhóc tóc vàng đút một tay ôm túi, ngồi xổm ở ven đường quát.
Nét mặt của người đàn ông kia hiện lên vẻ có hơi xấu hổ nhưng nói năng lại rất dõng dạc: "Quan trọng là tôi có kiến thức đầy đầu, mấy tên oắt vừa mới thi lên đại học sao có thể sánh bằng được!"
Dung Y gật đầu: "Lời nói trên không chứng tỏ đó cũng là suy nghĩ của phóng viên, chúng ta phỏng vấn người dân kế tiếp nào..."
...
Hạ Hưng Đông đứng trong sân khom lưng đánh giày, vừa qua năm mới, trong thôn đều là xác pháo trộn lẫn với bùn đất vàng, đôi giày đã trở nên bẩn không chịu nổi, trông giống như đôi giày cũ mà Dung Y mang tới đây.
Nhưng trước đây anh ta chưa từng đến nông thôn, từ trước đến nay ekip của chương trình “Những câu chuyện kỳ lạ” như bọn họ đều rất rảnh rỗi, không biết vì sao cấp trên lại bảo anh ta đi theo đồng nghiệp mới là Dung Y xuống nông thôn, còn điều tra một tin tức không được quan tâm nhiều như vậy.
Anh ta nhìn về phía cửa sổ, Dung Y đang ăn thức ăn do nhân vật chính của tin tức nấu là Lý Quế Anh ở trong phòng.
Dung Y ăn một miếng lớn, giơ ngón tay cái lên với Lý Quế Anh: "Bà nội, bà làm món mì hầm cải trắng này ngon quá!"
Lý Quế Anh hiền lành cười cười, nhìn cô gái như búp bê sứ này ăn cơm chính là một kiểu hưởng thụ.