Chương 26

Tiền bồi thường cho việc giải tỏa đã về, các gia đình trong thôn bắt đầu thu dọn đồ đạc để chuẩn bị chuyển nhà.

Hàng tồn ở tiệm tạp hóa cũng không thể dọn hết ngay được, cậu cả nói cứ mang hết sang nhà tạm, dù sao nhà cũng chỉ có một mình cô ở, dọn trống một góc phòng khách để đồ là được rồi. Trần Kim nghĩ cũng đúng, đợi người trong thôn chuyển đến nhà mới, có lẽ sẽ cần mua nhiều đồ dùng sinh hoạt, cô có thể mở một tiệm tạp hóa nhỏ tại nhà. Đúng lúc tiệm quần áo của cậu mợ không thiếu người, Điền Miêu không có việc gì làm nên gọi cô ấy đến giúp đỡ.

Đồ đạc trong nhà cần dọn đi cũng khá nhiều, sofa, bàn trà, đồ dùng nhà bếp đều mới mua được hai, ba năm gần đây, còn khá mới, vứt đi thì lãng phí. Nhưng nhà tạm nhỏ, nhà tái định cư thì vẫn đang xây dựng, cô muốn mang hết đồ đi cũng không có chỗ để.

Vẫn phải nhanh chóng mua một căn nhà.

Nhà tạm và nhà tái định cư đều nằm trong tiểu khu Cẩm Tú, nhà tạm là những căn nhà đã xây dựng và hoàn thiện nội thất trong giai đoạn đầu tiên. Khu này cách nhà bọn họ hơi xa, nằm ở khu giao giữa quận Tây Thành và Nam Thành, thuộc về quận Nam Thành.

Nhà cậu cả không có nhiều đồ đạc cần dọn, nhà mới xây xong, nội thất hoàn thiện mà chưa ở nhiều, đồ đạc được chuyển thẳng đến nhà tạm nhưng người thì vẫn sống ở căn nhà đã mua trước đó. Nhà cậu ba thì có nhiều đồ hơn nhưng bọn họ dọn dẹp rất nhanh. Các anh chị họ đều có công việc, đã quay trở lại làm việc. Chỉ còn lại em họ Trần Vĩnh An ở nhà, sau khi dọn xong đồ nhà mình, cậu ấy lại bị gọi sang nhà cô giúp đỡ.

"Chị ba, sách của chị nhiều quá, bán đi thôi." Trần Vĩnh An nhìn thấy cả một bức tường đầy sách trong phòng sách mà cảm thấy da đầu tê dại: Kinh khủng quá, chẳng lẽ chị ba ăn sách mà lớn lên sao?

Trần Kim búng nhẹ vào trán cậu ấy: "Bán em thì có, đừng có lười biếng, mau đóng vào thùng đi. Nhớ xếp theo thứ tự, ghi số thứ tự lên trên thùng."

Thấy Trần Vĩnh An chu môi bực tức, Trần Kim nói: "Làm xong việc, chị sẽ đãi em món ngon, muốn ăn gì tùy em chọn."

"Vậy còn tạm được." Trần Vĩnh An hừ hừ hai tiếng, kéo thùng lại bắt đầu làm việc.

Bây giờ cậu ấy đã từ bỏ ý định mua máy chơi game đời mới nhất, chỉ cần bố mẹ không đồng ý thì chị ba cũng không bao giờ mua cho cậu ấy. Khó khăn quá! Chỉ mong nhanh đến kỳ thi đại học, mau chóng tốt nghiệp thôi!

Mất cả một ngày trời, đồ đạc trong nhà Trần Kim cần mang đến nhà tạm cuối cùng cũng được thu dọn xong. Đồ đạc của mẹ không còn nhiều, album ảnh và một số đồ trang trí mà bọn họ đã cùng chọn mua đều được đóng gói cẩn thận, cùng với sáu thùng sách của cô nhưng cô không có ý định mang những thứ này đến nhà tạm.

Nhà tạm chỉ là nơi để tạm thời, cô không có ý định ở lâu dài. Cô vẫn muốn mua nhà ở gần Đại học tỉnh Nam. Nhưng phải xem tình hình học kỳ tới, nếu có thể ở lại trường, sau này cô sẽ thường xuyên ở bên Đại học tỉnh Nam. Nếu không được thì sẽ mua một căn nhà khác gần nơi làm việc.

Nhìn lại thì việc cần làm trong kỳ nghỉ hè của cô khá nhiều: chuyển nhà và học lái xe. Nhưng việc cấp bách nhất lúc này là phải mua một căn nhà và sắm sửa đồ đạc cho ngôi nhà mới.

Hôm nay cậu ba và mợ ba đi ngân hàng, cô cũng phải đi, cần phải lên kế hoạch sử dụng số tiền tiết kiệm của mình.

Mấy ngày trước, thím Chu đã gây một trận ầm ĩ ở nhà, trưởng thôn và lão bí thư đến giải quyết nhưng vẫn chưa có kết quả cuối cùng. Điều chắc chắn là thím Chu sẽ ra ở riêng, vấn đề bây giờ là sẽ được chia bao nhiêu căn nhà.

Khi Trần Kim ra khỏi nhà, cô thấy cửa hàng trái cây của nhà thím Chu cũng đã bị tháo dỡ, thím Chu đang xách một túi quần áo cũ đi ra để vứt. Gặp Trần Kim, tâm trạng bà ấy có vẻ rất tốt, cười tươi chào cô: "Ra ngoài chơi à?"

"Đúng vậy." Trần Kim muốn hỏi thím Chu chuyện chia nhà đã xong chưa nhưng lại sợ bà ấy nghĩ mình chỉ tò mò muốn xem náo nhiệt nên không dám hỏi.

Nhưng thím Chu chẳng nghĩ nhiều như vậy, bà ấy hỏi cô về chuyện xử lý đồ trong tiệm tạp hóa, khi biết cô định mang đến nhà tạm, thím Chu cười nói: "Thế thì tốt quá, đợi nhà thím chuyển qua rồi, đỡ phải tìm chỗ mua đồ nữa. À, người trong thôn chúng ta đều được chia một căn đúng không?"

"Chắc là vậy, người ta chỉ cho chọn một căn thôi." Trần Kim nói: "Nhà cháu ít người, được chia một căn có một phòng ngủ một phòng khách, ở tầng hai." Như nhà cậu cả và nhà cậu ba, dựa theo số nhân khẩu trên sổ hộ khẩu, mỗi nhà được chia một căn ba phòng ngủ một phòng khách, một nhà ở tầng một, một nhà ở tầng ba. Anh họ Trần Vĩnh Thành con nhà cậu cả và vợ con đều đã có hộ khẩu thành phố, không còn nằm trong sổ hộ khẩu của cậu cả.

"Ôi, nhà thím cũng ở tầng hai, phòng 202, còn nhà cháu?"

"Nhà cháu phòng 201!" Trần Kim vui mừng nói: "Chúng ta là hàng xóm rồi!"

"Ha ha, sau này nhà thím muốn mua đồ cũng tiện rồi."

Vì là hàng xóm, sau này gặp nhau sẽ nhiều hơn, thím Chu nói bà ấy còn phải thu xếp đồ đạc nên rời đi.

Khi cậu ba và mợ ba đến tìm cô, bọn họ còn hỏi chuyện nhà thím Chu đã giải quyết xong chưa. Trần Kim đáp: "Chắc là xong rồi, cháu cũng không hỏi kỹ." Trong tầng một của nhà tạm có ba loại căn hộ, số 1-2 là căn một phòng ngủ một phòng khách, số 3-5 là căn hai phòng ngủ một phòng khách, số 6-8 là căn ba phòng ngủ một phòng khách. Vậy nên nhà thím Chu là căn một phòng ngủ một phòng khách, chứng tỏ bà ấy và bố mẹ chồng không sống chung.

Theo lý mà nói, nhà tạm được phân chia dựa trên số người trong sổ hộ khẩu của từng gia đình, những gia đình đông người có thể được chia nhiều hơn một căn nhà. Như nhà thím Chu, con gái bà ấy đã lấy chồng, trên sổ hộ khẩu chỉ còn hai vợ chồng bà ấy và con trai, thêm bố mẹ chồng nên đáng ra phải được chia căn ba phòng ngủ một phòng khách.