Chương 17

Cậu cả dẫn theo bốn người anh họ em họ đến, phía sau Trần Kim đứng mấy người đàn ông, khí thế của đám người đối diện yếu đi hẳn.

Đòn gánh của thím Chu suýt chọc vào mặt gã đàn ông, mắt trừng lên mắng: "Không phải cái gì mà không phải? Đồ con rùa sợ cứng nắn mềm*, nhìn Trần Kim tốt tính là muốn làm loạn phải không? Dám ở trên đất nhà họ Trần chúng tôi bắt nạt người, các người không biết là Mã Vương gia có mấy con mắt phải không*…”

*Đồ con rùa sợ cứng nắn mềm: Đồ nhát gan chỉ dám bắt nạt kẻ yếu.

* 马王爷几只眼 Trích từ câu gốc 马王爷三只眼 (Mã Vương gia có ba con mắt) Mã Vương gia là một nhân vật thần thoại, có thêm con mắt thần, “Mã Vương gia có ba con mắt” là ý nói người cực kỳ lợi hại.


Có vài nhà khác nghe tiếng của thím Chu cũng chạy qua xem náo nhiệt. Trần Quang Mãn chạy tới, thấy không có chuyện gì thì thở phào nhẹ nhõm, quay đầu liền cho thằng cháu lớn một cái tát vào gáy: “Truyền lời mà truyền cũng không đúng!”

Ông ấy và lão bí thư chi bộ đang bàn chuyện thì thằng cháu lớn vội vàng chạy về báo rằng mấy nhà đầu thôn đánh nhau với một đám khách thuê trọ, cầm gậy vác chày, khiến cho lão bí thư chi bộ sợ tới mức run tay, còn ông ấy cũng lập tức chạy qua.

Trên đường chạy qua, ông ấy cứ lẩm bẩm: “Tổ tiên phù hộ, đừng có xảy ra chuyện gì!”

Ông ấy chỉ sợ việc giải tỏa vừa đến trong thôn này lại mọc cánh bay mất, tới lúc đó xảy ra chuyện, bên trên tức giận thì bọn họ cũng không được yên thân.

Kết quả, hóa ra chỉ có cái này thôi hả?

Không đánh nhau là được rồi, Trần Quang Mãn vỗ ngực, thở phào rồi bước tới gạt đòn gánh của thím Chu ra, hỏi tình hình xong liền biết có chuyện gì xảy ra.

Nếu đổi lại là bình thường, ông ấy chắc chắn sẽ đứng về phía Trần Kim, bởi đứa nhỏ này vừa là người nhà, vừa chiếm lý, không có lý gì không giúp. Nhưng bây giờ đang vào thời điểm mấu chốt, ông ấy không muốn làm lớn chuyện bèn ôn tồn khuyên nhóm khách thuê về suy nghĩ thêm về phương án của Trần Kim, rồi nói với mấy khách thuê ở nhà khác: “Chuyện giải tỏa chúng tôi cũng mới nhận được thông báo chiều nay, chưa kịp bàn bạc về vấn đề thuê nhà của mọi người, trong chốc lát chưa giải tỏa được đâu. Mọi người cứ bàn bạc với chủ nhà cho tốt. Tuy nhiên, tôi đề nghị mọi người có thời gian thì đi xem nhà trước, thuê sớm một chút. Không cần lo lắng về việc không được trả tiền cọc hay tiền thuê nhà dư đâu, nếu có chuyện gì, cứ tới nhà tôi tìm tôi.”

“Được rồi, mai mọi người còn phải đi làm, về nghỉ sớm đi.”

“Về đi, về đi.”

Chờ mọi người tản đi, Trần Quang Mãn liếc mắt nhìn thím Chu, gọi mấy người trong thôn lại gần rồi nói: “Đừng có ngồi chờ kiếm chút tiền thuê nhà một hai tháng này nữa, khuyên khách thuê dọn đi sớm, đỡ phải phiền phức.”

Ông ấy nhìn một vòng, tập trung vào bà Trần Tam nổi tiếng keo kiệt: “Học hỏi Trần Kim đi, lúc này rộng rãi một chút, trả lại tiền thuê tiền cọc, bồi thêm chút phí chuyển nhà, anh tốt tôi cũng tốt.”

Trần Quang Mãn còn có chuyện cần bàn bạc với lão bí thư chi bộ, nói mấy câu xong liền quay về, vừa đi vừa mắng thằng cháu lớn.

Bà Trần Tam bĩu môi, lẩm bẩm: “Trần Kim đọc sách không biết kiếm tiền khó khăn thế nào, tháng này ở được mười ngày rồi mà còn phải trả lại tiền thuê nhà, lại còn bù thêm hai mươi đồng, một tháng tiền thuê chỉ có năm mươi đồng thôi, tiền đền bù giải tỏa chưa vào tay mà đã mất tiền trước rồi...”

Con trai và con dâu của bà Trần Tam không nói gì, dù sao họ nói cũng chẳng có tác dụng. Ai bảo giấy tờ nhà đất của gia đình đều đứng tên bố mẹ họ chứ.

Cậu cả và mọi người đưa Trần Kim về nhà, cậu hai nói: “Bé ba, con đi thu dọn đồ đạc đi, con ở một mình trong nhà không an toàn, trước hết chuyển qua nhà cậu ba ở vài ngày đã.”

Cậu ba nghĩ ngợi một lúc rồi nói để cô qua ở cùng Điền Miêu một thời gian. Nhà cậu cả và cậu hai đều có công việc, không chừng mỗi ngày còn phải đi ra thành phố, vẫn là ở nhà cậu ba là ổn thỏa nhất.

Trần Kim hiểu ý tốt của mọi người, cô là một cô gái ở nhà một mình không an toàn, lỡ có ai có ý đồ xấu thì cũng không phòng được. Về nhà thu dọn đồ dùng vệ sinh cá nhân thường dùng, mang theo tiền mặt, sổ tiết kiệm và các loại giấy tờ, rồi theo mọi người qua nhà cậu ba ở. Cả nhà cậu hai ba người thì sang nhà cậu cả ở.

Sáng hôm sau, có khách thuê tới tìm Trần Kim nói muốn trả phòng tháng này. Trần Kim cũng sảng khoái: “Gần đây tôi đều ở nhà, mọi người chuyển ngày nào cứ tới tìm tôi, tiền cọc, tiền thuê nhà và phí chuyển nhà tôi sẽ không thiếu một xu.”

Có được lời đảm bảo, khách thuê yên tâm rồi, nói ngày mai nghỉ làm sẽ đi tìm chỗ ở mới.

Nhà Trần Kim có hai tòa nhà tổng cộng năm tầng cho thuê, mỗi tầng đều được chia thành bảy phòng, tất cả đều là phòng lớn có bếp nhỏ và nhà vệ sinh riêng. Đây là do cậu cả thiết kế, nói rằng như vậy dễ quản lý, mỗi nhà tự dọn dẹp vệ sinh của mình, tiền nước tiền điện tính theo từng hộ. Nếu như giống mấy nhà cho thuê ở thôn Kiều Tây, bếp và nhà vệ sinh đặt ở hai đầu hành lang thì tiền nước điện khó chia, vệ sinh công cộng lại bẩn thỉu.

Năm tầng lầu này hiện tại có ba mươi mốt hộ thuê, Trần Kim ngồi ở tiệm tạp hóa một buổi sáng, đã có hai mươi ba hộ tới nói tháng này chuyển đi, bao gồm cả gã đàn ông tối qua đòi bồi thường của cô. Còn lại tám hộ chưa tới, nhưng Trần Kim đoán chắc họ cũng sẽ tranh thủ thời gian chuyển đi trong tháng này. Thậm chí cả những người tới xác nhận sẽ chuyển đi tháng này, đại khái cũng sẽ kéo đến mấy ngày cuối tháng mới đi, như vậy có thể tiết kiệm được một tháng tiền thuê nhà.

Đây đều là chuyện nhỏ, Trần Kim cũng không để ý. Tốt nhất là bọn họ đến hòa thuận, đi cũng hòa thuận.

Mười giờ sáng, bên giải tỏa lại có người tới, mang theo dụng cụ đo đạc đo tới đo lui, còn có người tới chụp ảnh.

Hai người dì của Trần Kim nhận được tin, cũng vội vàng quay về.