Trưởng thôn chỉ mới nhận được thông báo về việc giải tỏa, nhưng cụ thể phạm vi và quy định bồi thường thế nào thì ông ấy hoàn toàn không biết. Không giống như trưởng thôn Kiều Tây, những năm qua, ông ta toàn nghiên cứu cách thức bồi thường khi giải tỏa.
Người của ban giải tỏa và cậu cả, cậu hai về đến thôn gần như cùng lúc.
Ồ, không chỉ thế, cả trưởng thôn Kiều Tây cũng đi cùng đến nữa.
Trần Quang Mãn nhanh chóng mời người của ban giải tỏa ra khu nhà thờ tổ giữa thôn, thôn dân tất nhiên cũng đi theo. Trần Kim được giao nhiệm vụ ghi chép lại những điều mà người của ban giải tỏa nói.
Nhà thờ tổ vốn là một khu nhà bốn gian, nghe nói đã hơn một trăm năm tuổi, phần lớn đã đổ nát, chỉ còn lại một gian nhà chính và một gian nhà ngang bên trái ở sân thứ hai, đều đã được sửa chữa lại. Gian chính để thờ cúng tổ tiên họ Trần, còn gian nhà ngang dùng để cất giữ những vật dụng của thôn, chủ yếu là bàn ghế cũ không dùng nữa.
Hai bên trước cổng nhà thờ tổ có một khoảng sân lớn, hai bên trồng cây đa cổ thụ, những cây này có tuổi đời tương đương với nhà thờ tổ.
Không cần Trần Quang Mãn phải dặn dò, đàn ông trong thôn tự giác đi vào nhà ngang khiêng mấy cái ghế dài và hai cái bàn ra, còn lấy một mảnh vải cũ, xách một thùng nước từ nhà dân gần đó ra lau sạch bàn cho người của ban giải tỏa ngồi, còn thôn dân thì sao? Tất cả mọi người không thèm quan tâm ghế bẩn hay là sạch.
Họ nhìn chằm chằm vào tập tài liệu trên tay nhân viên ban giải tỏa, đến độ sắp thủng lỗ chỗ luôn rồi.
“Người trong thôn đã đến đủ chưa?”
Trần Quang Mãn đứng lên một tảng đá lớn, quét mắt nhìn: “Có vài người đang làm việc không liên lạc được, nhưng có đại diện của mười tám hộ đều có mặt rồi.”
“Được rồi, mỗi hộ có một người đại diện là được.” Một người trung niên dáng vẻ cán bộ cầm lên mấy tờ giấy, giọng vang lên rõ ràng: “Xin chào các đồng chí, tôi là Giang Vi Dân từ ban giải tỏa, sau đây tôi sẽ thông báo chi tiết về việc giải tỏa thôn Kiều Đông…”
Chủ nhiệm Giang đọc to một lần nội dung thông báo rồi giải thích từng điều trong thông báo cho mọi người nghe, ví dụ như phạm vi giải tỏa và cách thức bồi thường.
Trần Kim ngồi bên dưới nhưng Trần Quang Mãn đã đặc biệt sắp xếp cho cô một cái bàn, cô ghi chép lia lịa, chủ nhiệm Giang nói gì là cô ghi nấy.
Có chỗ nào chưa hiểu, người dân trong thôn lại giơ tay hỏi.
Người của thôn Kiều Đông càng nghe càng phấn khích, mà trưởng thôn Lưu và mấy người dân thôn Kiều Tây ngồi ở cuối thì lòng đã lạnh ngắt khi nghe thông báo khu vực giải tỏa là thôn Kiều Đông và thôn Mộc Đường.
Sau khi họp xong, thông báo mà ban giải tỏa mang đến đã được giao lại cho trưởng thôn. Sau khi thông báo được gửi đi, bắt đầu từ ngày mai sẽ có người tới đây để xác định cụ thể khu vực giải tỏa cũng như sắp xếp chuyên gia đến để tiến hành đánh giá.
Mãi cho đến khi người của ban giải tỏa rời đi, người của thôn Kiều Đông vẫn cảm thấy lâng lâng như đang bước trên mây.
“Ôi trời ơi!” Cậu cả vừa hưng phấn vừa không dám lộ vẻ quá vui mừng, về đến nhà mới dám cười lớn thoải mái.
Cả nhà cậu cả, cậu hai và cậu ba cùng với Trần Kim đều tập trung lại nhà cậu cả.
Ba cậu hiếm khi có dịp ngồi xuống nói chuyện vui vẻ với nhau. Trần Kim và các anh chị em cũng tụm lại nói chuyện.
Trong nhà liên tục vang lên những tiếng:
“Không ngờ nhỉ”.
“Ai mà ngờ được chứ”.
“Từ trên trời rơi xuống một cục vàng rồi”.
“Ha ha ha”.
“Hề hề hề”.
Sau đó, mọi người mới nhớ đến chuyện quan trọng nhất, nhao nhao bảo Trần Kim tính toán theo tiêu chuẩn bồi thường mà chủ nhiệm Giang nói xem có thể nhận được bao nhiêu tiền.
Anh cả Trần Vĩnh Thành dọn ra một chiếc bàn học, anh hai Trần Vĩnh Tín kéo một cái ghế đến, cậu em là Trần Vĩnh An đưa máy tính, anh ba Trần Vĩnh Phi cũng cầm một cái máy tính để kiểm tra lại. Chị họ Trần Đình và em họ Trần Gia đứng sau lưng Trần Kim như hai hộ pháp.
Cậu cả Trần Văn Cường là người sốt ruột nhất, chống hông, thò đầu nhìn vào. Mợ cả Hà Tĩnh Nhàn là người điềm tĩnh nhất trong nhà, chỉ mỉm cười ngồi trên ghế sô pha.
Cậu hai Trần Văn Hoa thì có nhiều năm kinh nghiệm ngồi nhâm nhi trà và đọc báo ở Cục Khí tượng, thỉnh thoảng lại đi đi lại lại xem một chút. Mợ hai Lưu Quyên vốn dĩ là người điềm đạm, nhưng bây giờ trong lòng nóng như lửa đốt, xem một lúc không chịu được nữa bèn chen vào đẩy con gái mình là Trần Gia ra.
Cậu ba Trần Văn Khang thì cứ xoa tay chờ kết quả, mợ ba Vi Tú Hà thì cười tươi đứng bên cạnh nhìn, bà ấy chữ nghĩa không nhiều, cảm thấy mình đi qua đó cũng chẳng hiểu gì.
Còn chị dâu cả Mạnh Linh cũng muốn nhìn nhưng thằng con trai hơn một tuổi cứ quấy khóc.
“Nhiều thế này á?! Bé ba, con không tính sai chứ?” Mợ hai kinh ngạc đến độ giọng lạc đi.
Anh ba bấm bấm bấm rồi kiểm tra lại số liệu Trần Kim đưa ra: “Có thể có chút chênh lệch, nhưng cơ bản là xấp xỉ con số này.”
“Bao nhiêu? Bao nhiêu?”
“Ôi trời, mọi người nói luôn con số đi chứ!”