Chương 8: Đi Học Lại

Bạch Vận Liên thấy Diệp Chiêu tiếp nhận ý tốt của bà ta, tức thì vui vẻ ra mặt: "Mau ăn đi. Lần này về thấy con cao lớn không ít, Bạch Lộ trông còn thấp hơn cả con nữa."

"Con cao 1 mét 66."

"Con bé mét 60, cũng gầy như con ấy. Cứ về nhà là chỉ biết cầm sách. Dì nói với nó rồi, mà nó chẳng thèm nghe dì." Khi nói tới con gái, khuôn mặt Bạch Vận Liên ánh lên vẻ dịu dàng.

"Nước hoa của dì Bạch thơm thật đấy." Diệp Chiêu cũng đột ngột tung ra viên đạn bọc đường của mình: "Ngọt ngào, có mùi quả, ngửi rất thoải mái."

"Vậy ư?" Bạch Vận Liên ngại ngùng nở nụ cười: "Là đồ nước ngoài mà một người bạn mang về cho từ Hồng Kông. Nếu con thích, lần sau dì tặng con một chai."

Diệp Chiêu cắn một miếng dưa hấu, không đáp lời.

Bạch Vận Liên thấy Diệp Chiêu dường như không định từ chối mình, toàn thân trở nên thả lỏng.

Bà ta khẽ hỏi: "Ba con bảo dì hỏi con xem tới đây có tính toán gì không."

"Sao ông ấy không tự tới hỏi?"

"Ba con chính là người như vậy đấy, chẳng giỏi biểu đạt thổ lộ cảm xúc đâu. Con có ý tưởng gì thì cứ nói với dì Bạch là được."

Đoạn này không có trong sách, nhưng căn cứ những gì nguyên thân đã trải qua, thì trước khi đi Thâm Quyến, nguyên thân từng làm công nhân ở xưởng dệt kim hai năm.

Nếu không có gì bất ngờ thì bọn họ định nhét cô vào nhà xưởng kia.

Diệp Chiêu không trả lời thẳng: "Dì cảm thấy con nên làm thế nào mới tốt?"

"Cái này thì phải xem chính con."

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

"Con còn nhỏ, không có ý tưởng gì."

"Ý của ba con là, có cần nhờ vả quan hệ tìm một công việc cho con không." Bạch Vận Liên thấy Diệp Chiêu như đang trầm tư suy nghĩ, cho rằng cô cũng muốn, bèn nói tiếp: "Bạn học của ba con làm phó của xưởng dệt kim, ông ấy có thể thu xếp cho con vào làm."

Diệp Chiêu ăn xong dưa hấu, đặt vỏ xuống bàn rồi lấy khăn lau khóe miệng.

Cô đương nhiên biết Diệp Định Quốc không định chu cấp phí sinh hoạt cho cô nữa.

Tuy rằng ông ta không thiếu tiền, nhưng ông ta không muốn nuôi cô tạo thêm gánh nặng cho ông ta.

Xưởng dệt may của Uyển Thành vừa nhỏ lại vừa không ra gì, tiền lương thấp đến đáng sợ.

Các gia đình công viên chức xung quanh đều nghĩ cách nhét con cái vào các đơn vị sự nghiệp, nào ai muốn vào mấy xưởng may đó.

"Con muốn đi học."

"Con muốn đi học lại!"

Bạch Vận Liên cực kỳ bất ngờ.

Bà ta biết Diệp Chiêu đầu óc vụng về, thành tích học hành kém cỏi, vất vả lắm mới cố được tới tốt nghiệp cấp ba, sao đột nhiên lại muốn đi học tiếp.

"Được không ạ?"

Bạch Vận Liên nhất thời ngậm miệng.