Chương 32: Chuyển Vào Ở 1

"Mấy đứa muốn trả bao nhiêu?"

Tăng Nhị Xảo vừa mới sốt ruột muốn đuổi hai chị em lại đột nhiên gọi cô trả giá?

Diệp Chiêu và thím Kiều liếc nhìn nhau, nhất thời không rõ ý đồ của bác gái thôn bá này.

Nhưng người ta đã hỏi, Diệp Chiêu ắt phải đưa ra một cái giá, nể mặt thôn bá.

Mấy nhà cô xem lúc trước vốn có hoàn toàn cảnh không tốt đều có giá chừng 25 tệ, thím Kiều đưa mắt ra hiệu, dường như muốn nói hay là cháu trả 25 đi.

Vì muốn chặn hẳn đường này, Diệp Chiêu cắn răng: "Cô..."

"Gọi dì là dì Xảo!"

"Dì Xảo ạ," Diệp Chiêu tỏ ra đáng thương nói một cái giá mà Tăng Nhị Xảo chắc chắn không đời nào đồng ý: "Cháu chỉ thuê được 15 mà thôi..."

Giỏi thật, trực tiếp trả nửa giá, nhóc nghĩ đây là mua quần áo à?

Thím Kiều sợ đắc tội Tăng Nhị Xảo, bèn vội vã cắt ngang: "Ối giời ôi, cháu không biết trả giá thì đừng có nói."

"Ba cháu chỉ đưa hai đứa 15 đồng đi ra thuê trọ?" Bà chủ nhà Tăng Nhị Xảo có mạch suy nghĩ dường như không giống người khác cho lắm.

Diệp Chiêu nói vòng vo: "Ba cháu... Ba cháu không quan tâm chuyện của cháu."

"Có phải ba cháu tìm mẹ kế cho cháu không?"

Mẹ ơi! Liệu sự như thần luôn!

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Tăng Nhị Xảo dường như nhận được đáp án từ vẻ mặt của Diệp Chiêu, bà ta lại hỏi: "Ba cháu làm ở xưởng nào?"

Diệp Chiêu không dám nói thật: "Cháu không biết xưởng nào đâu ạ."

"Thế này đi, dì để cháu rẻ nhất 20 đồng cho phòng này. Nếu cháu không đủ tiền thì có thể nợ, có cơ hội dì sẽ đi tìm ba cháu đòi."

Đây là sự tự tin của thôn bá, trùm sò của thôn, mà đây còn là sự tự tin không thể khước từ.

Nếu Diệp Chiêu từ chối, cô sợ sau này mình không cách nào sống ở Tăng Ốc Vi nữa.

Chẳng qua, nếu có thể ôm đùi được bác gái thôn bá này, vậy thì không phải là không thể ôm...

Diệp Chiêu dẫn em gái "dọn đồ vào ở", trực tiếp chuyển vào ở luôn.

Chuyển tới ở cùng hai người là nửa hộp bìa các tông và mấy lon nước giải khát. Đây đều là bảo bối của Tiểu Cầm.

Diệp Chiêu không thích nhặt ve chai mang về nhà, nhưng cô có thể hiểu được hành vi của Tiểu Cầm.

Vì để cho em gái liều thuốc an thần, trước khi ra ngoài ăn trưa, cô lấy mười tệ tiền lẻ đưa cho em.

"Cho em tiêu vặt này."

Tiểu Cầm vội xua tay không nhận: "Chị, có phải chị sắp không có tiền không?"

Diệp Chiêu nhét tiền vào trong túi của chiếc váy Tiểu Cầm:

"Chị có tiền, đủ cho chúng ta dùng một năm. Sau này em đừng nhặt ve chai nữa. Chị sẽ mua cho em mấy cuốn truyện cổ tích, lúc nào rảnh thì em ở nhà đọc sách đi. Không đầy một tháng nữa là đi học rồi, em học ở đây hay về nhà học đều được..."