Anh và Mục Tích chỉ là giao nhau một đoạn ngắn, tương lai sẽ là hai đường thẳng song song.
---
Mục Tích làm việc rất hiệu quả, nhanh chóng giải quyết xong mọi việc.
Tôn Phi Tường nói rằng hắn chỉ lười biếng không muốn đi cửa chính nên mới chọn cách nhảy cửa sổ. Vì không có gì bị mất nên hắn không bị đưa về đồn cảnh sát.
Bạn bè cảnh sát hình sự liên tục tán dương Mục Tích với An Lương Quân: "Anh thật có phúc khí, học trò làm việc rất cẩn thận, lại còn biết cách xử lý các mối quan hệ."
Mục Tích chỉ đơn giản hỏi qua một lượt tên tuổi, rồi nhanh chóng hòa nhập với mười cảnh sát hình sự, cười nói vui vẻ.
An Lương Quân hừ lạnh, chế giễu: "Không chỉ thế đâu, mà còn tiến bộ hơn nữa, trên đường đi đã tính toán xem làm sao để hạ gục các cậu đấy."
Rất muốn xử lý các trọng án.
Mục Tích: "..."
Người bình thường ai mà nghĩ được đồn cảnh sát nhân dân lại làm việc như vậy chứ...
Thật ủy khuất.
Cảnh sát hình sự nói: "Vậy càng tốt, nếu anh không thích, thế nhường cho tôi, tôi thích có học trò năng động, có chí cầu tiến. Thế nào, cùng tôi làm cảnh sát hình sự đi?"
"Đừng," An Lương Quân ngăn lại, "Thôi đi, coi chừng con bé đi thật đó. Người ta làm việc ở đồn cảnh sát mà lòng lại hướng về phía đội hình sự."
Mục Tích: "..."
Xem ra cô khó mà chạm tay vào những vụ trọng án được.
Mục Tích đã để Tôn Phi Tường ghi chép lại tại hiện trường và ký tên, mọi việc xử lý cũng đã xong xuôi.
Khi cùng An Lương Quân chuẩn bị rời đi, một cặp đôi từ trên lầu đi xuống, người đàn ông vừa đi vừa phàn nàn: "Khách sạn này đúng là bị ma ám, nửa đêm anh cứ nghe thấy tiếng gõ tường, còn nữa, trên lầu không biết đang làm cái gì, nghe như đang chơi bi, chơi đến thật sáng sớm, thật quá đáng."
Cô gái tái mặt, "Đừng nói linh tinh."
"Thật mà, cả đêm vang lên."
"... Chúng ta ở tầng cao nhất."
Cả hai cùng im lặng.
Cô gái ôm chặt tay bạn trai, sợ hãi nhìn về phía sau.
Bao Hành nghe thấy những lời này thì không vui, nếu có tin đồn ma ám thì khách sạn của hắn cũng chẳng cần mở nữa.
"Hiểu lầm hiểu lầm, khách sạn chúng tôi mới tu sửa lại năm ngoái, không có chuyện gì xảy ra cả. Có lẽ hai vị mệt quá nên nghe nhầm thôi."
Người đàn ông không hài lòng nói: "Nghe thấy là nghe thấy, ý ông là tôi nói dối à?"
"Không không không, khách sạn chúng tôi tuyệt đối không có ma, cho nên..."
"Rõ ràng là có tiếng động!" Người đàn ông chỉ vào An Lương Quân nói, "Đây có cảnh sát, để cảnh sát ở lại một đêm trên đó xem thử!"
An Lương Quân hơi đau đầu, chẳng lẽ hắn lại phải ở lại đồn cảnh sát sao?
Trong lúc An Lương Quân đang suy nghĩ cách giải quyết, thì nghe Mục Tích nói: "Tiếng động như tiếng chơi bi trên lầu thực ra có căn cứ khoa học, ban ngày cầu thang sẽ hấp thụ nhiệt, ban đêm nhiệt độ giảm xuống, các kết cấu bê tông, cốt thép trong tòa nhà sẽ co giãn, các vị nghe thấy tiếng động đó chính là do chúng co lại gây ra. Cho dù ở tầng cao nhất cũng có thể nghe thấy, không cần phải sợ hãi."
Cô gái nhận ra liền nói: "Khó trách chúng tôi chỉ nghe thấy vào ban đêm."
Người đàn ông lẩm bẩm: "Đây không phải là đang coi thường nhà tôi là nhà cấp bốn chứ."
Mục Tích cười nói: "Các vị còn nghe thấy tiếng gõ tường sao?"
"Cũng là do co giãn?"
"Có lẽ không phải," Mục Tích nói, chúng ta lên trên xem thử."
An Lương Quân liếc nhìn Mục Tích một cái.
Mục Tích chợt nhớ ra sư phụ vẫn đang đợi mình, vội vàng đi ra ngoài, cô phải nghe lời sư phụ.
"Sư phụ, chúng ta đi lên lầu à?"
"Đi thôi," An Lương Quân đáp, "Cô quả thật rất hiểu về những ngôi nhà cao tầng."
Hắn biết rõ hiện tượng nở vì nóng co vì lạnh, nhưng rất tiếc, nơi ở của hắn hiện tại toàn là nhà xây bằng gạch, chưa bao giờ nghe nói đến chuyện bê tông co lại.
Trước đây cũng chưa bao giờ có ai báo cảnh sát vì nghe thấy tiếng kêu lạ từ các tòa nhà cao tầng.
Mục Tích thầm nghĩ: Hỏi mình về nhà cao tầng à? Cứ như đang làm bài thi vậy.