Chương 7: Lớp học tổng kết

Treo cờ thưởng xong, mọi người lại tự mãn hồi, Lư Triết Hạo vỗ tay nhắc nhở mọi người chú ý, sau đó lớn tiếng nói: “Để chúc mừng vụ án chính thức kết thúc, tôi mời mọi người ăn cơm.”

Các thành viên trong tổ mừng rỡ hoa chân múa tay, thảo luận đi đâu để ăn tiệc lớn.

Tần Tri liếc nhìn đồng hồ: “Buổi chiều tôi còn có tiết, mọi người đi trước đi.”

Lư Triết Hạo nói với mọi người: “Giải quyết công việc trong tay xong, buổi tối lại liên hoan.” Anh ta tỏ ý bảo La Ki Bo chọn vị trí.

Đối phương làm một cử chỉ OK.

Tần Tri Vi có chút khó xử: “Buổi tối tôi còn phải lên lớp.”

Lư Triết Hạo nghĩ đến chuyện nhận thua phải đến nghe giảng, đành sửa lại lời nói: “Vậy lên lớp xong thì tụ tập lại, đến lúc đó không say không về.”

Thấy mặt cô lộ vẻ khó xử, Lư Triết Hạo lại không kiềm chế được cái miệng hỗn: “Madam, cô đã đi làm rồi, đừng nói trong nhà còn có người gác cổng nhé?”

“Không phải! Tôi sợ muộn quá xe buýt ngừng chạy.” Hiện tại Tần Tri Vi rất nghèo, không đi nổi xe taxi Hồng Kông, giá khởi điểm ở đây cũng phải mười mấy đồng. Đương nhiên ngoại trừ xe buýt, cô còn lo lắng chuyện mời khách. Trung bình nhà hàng Hồng Kông đều phải khoảng một hai trăm, nhiều người như vậy, chẳng phải là một nghìn sao? Cô là lãnh đạo, không thể để cấp dưới mời cô. Nhưng bây giờ cô quá nghèo, không thể mời nhiều người như vậy ăn được.

Lư Triết Hạo nở nụ cười: “Vậy thì ngày mai học xong thì đi, đến lúc đó tôi lái xe đưa cô về.”

Tần Tri Vi thấy anh ấy nói như vậy, nếu còn không đồng ý thì có chút cố ý, bèn gật đầu.

Chờ cô rời đi, những người khác cũng lo đi làm việc của mình, Cao Lau Giày tiến đến bên cạnh Lư Triết Hạo: “Anh Hạo, vừa rồi có lẽ Madam không phải lo không có xe buýt, mà cô ấy lo mình không có tiền mời khách.”

Lư Triết Hạo xuất thân giàu có, nghe nói như thế, anh ấy kinh ngạc há miệng, cảm giác mình bị xem thường, tức giận nghiêng đầu: “Có tôi ở đây, có khi nào tôi bắt mọi người mời khách đâu?”

Với số tiền lương ít ỏi mà họ nhận được để nuôi sống bản thân. Bắt bọn họ mời khách chẳng khác nào sạt nghiệp! Anh ta là loại lãnh đạo không quan tâm đến cấp dưới của mình sao?

“Cô ấy là cấp trên! Nghĩ như vậy cũng rất bình thường.” Cao Lau Giày cảm thấy mình không nhìn lầm, biểu cảm nhức nhối của cô giống hệt La Ki Bo.

Ban đầu Lư Triết Hạo gật đầu, sau đó lập tức bừng tỉnh, nhưng anh ta lại thấy khó hiểu: “Không đúng, lúc trước chúng ta điều tra vụ cướp ngân hàng, đã điều tra thân phận của cô ấy, bố cô ấy là đại gia mà.”

Cao Lau Giày cảm thấy anh Hạo có hơi nhanh quên: “Ba năm trước bố mẹ cô ấy đã ly hôn, nghe nói cô ấy và mẹ chỉ được chia năm triệu và một căn nhà. Chẳng khác gì phủi sạch quan hệ cả.”

Cuối cùng Lư Triết Hạo cũng hiểu rõ, hóa ra người này mang danh tiếng là cô chiêu, nhưng thật ra còn không bằng người đi làm công bình thường.

Lư Triết Hạo thúc giục cấp dưới viết báo cáo, anh ấy thì đi tìm Falker để báo cáo tiến triển mới nhất của vụ án.

Falker nghe xong quá trình phá án, kích động đập bàn, sau đó chế nhạo Lư Triết Hạo: “Cậu xem đi! Tôi đã nói cái gì! Jessica là nhân tài hiếm có. Cô ấy gia nhập tổ của các cậu, lập tức phát huy công dụng lớn, phá án chỉ trong ba ngày. Lần này cậu đã thấy được sự lợi hại của ngành học này rồi chứ?”

Lần này Lư Triết Hạo không mạnh miệng nữa, cung kính đáp lại.

Falker đánh giá cao sự cung kính của anh ta, bắt đầu nói về dự định của mình: “Tôi sẽ để bộ phận quan hệ công chúng công khai chuyện này.”

Ba tháng trước, vụ án ông chủ ở Thâm Thủy Bộ bị gϊếŧ đã được đưa lên các phương tiện truyền thông lớn, đội cảnh sát Hồng Kông bị người dân mắng đến thối đầu.

Người dân không quan tâm là cảnh sát nào nhận vụ án, họ chỉ biết mắng chung chung.

Bây giờ vụ án đã được phá, Falker vì muốn cứu vãn danh tiếng của đội cảnh sát, đương nhiên phải ra sức tuyên truyền.

Lúc trước đội cảnh sát mời trúng chuyên gia giả, làm hại hung thủ thiếu chút nữa đã chạy trốn ra nước ngoài. Việc này cũng bị các phương tiện truyền thông lớn đưa tin, khi đó lưu hành một câu: “Đến cả cảnh sát còn có thể bị lừa thì chúng ta biết trông cậy vào ai đây?”

Lời nói này châm biếm biết bao, nhưng người ta lại nói sự thật, khiến đội cảnh sát cũng không có cách nào phản bác, có uất ức không chứ? Cũng may Tần Tri Vi dùng thực lực để chứng minh năng lực của mình.

Vậy nên Falker phải công khai vụ này.

Ông bảo chị Chu gọi Tần Tri Vi tới, rồi nói cô phối hợp với phòng quan hệ công chúng.

Đương nhiên Tần Tri Vi đồng ý. Đến lúc đó các cảnh sát khác của đồn cảnh sát cũng tới nghe lớp học của cô, xác suất phá án liên tục tăng lên thì việc cô được thăng chức tăng lương sẽ ở trong tầm tay. Mà có ai ghét tiền đâu chứ!

Phòng quan hệ công chúng kéo Tần Tri Vi đi chụp ảnh.

Vốn dĩ giám sát Khổng muốn Tần Tri Vi thay đổi cách ăn mặc cho phù hợp. Tỏ ra giàu kinh nghiệm hơn. Nhưng bị Tần Tri Vi từ chối.

Lý do là sau này cô vẫn sẽ mặc như vậy, nhất định sẽ bị truyền thông chụp được. Thay vì để truyền thông thêm mắm dặm muối viết bậy bạ, chi bằng bây giờ cô nói cho bọn họ biết luôn.

Giám sát Khổng không thể làm gì được cô, nên đành chiều theo.

Chụp ảnh xong, họ lại bảo Tần Tri Vi kể lại quy trình phá án, nói thật thì lần điều tra này gần như không dùng nội dung chuyên nghiệp. Chẳng qua cô chỉ may mắn hơn tổ trọng án Tây Cửu Long, lập tức cạy được miệng nhân viên phục vụ ở quán bar.

Nhưng chuyện đơn giản là thế, tổ trọng án Tây Cửu Long đã hỏi nhân viên làm việc ở quán bar, mà lại không có ai khai mình đã gặp hung thủ.

Phỏng vấn xong, Tần Tri Vi còn phải lên lớp, giám sát Khổng thì cầm bản thảo phỏng vấn và báo cáo của tổ A, gọi điện thoại cho tòa soạn báo, nhờ bọn họ phối hợp tuyên truyền.

Biết được là chuyên gia tâm lý tội phạm mới tới phá án, hơn nữa còn là vị nữ giám sát, phóng viên của tòa soạn báo lập tức có hứng thú.

Bắt đầu từ thập niên 90, Hồng Kông kêu gọi tuyên truyền “Nam nữ bình đẳng, trả công bình đẳng”. Đội cảnh sát bắt đầu tuyển dụng nữ cảnh sát đeo súng, nhưng nhiều năm trôi qua, nữ cảnh sát tham gia công tác rất nhiều, nhưng không có ai lập công hay có thành tích đặc biệt, không khỏi làm cho người ta chán nản.

Bây giờ có một nữ giám sát, còn lập công lớn, tuyệt đối là một điểm đáng để xem.

Ngoài ra, bản thân Tần Tri Vi cũng có điểm để tuyên truyền. Đầu tiên, cô là chuyên gia tâm lý tội phạm của lực lượng cảnh sát đặc biệt, hiện tại chú trọng về nghiên cứu khoa học, không thể dụng hình với phạm nhân. Chuyên gia tâm lý tội phạm chỉ dựa vào chuyên môn để bắt được phạm nhân, là hợp lòng người dân nhất.

Tiếp theo lúc trước cô còn là người bị hại trong vụ án cướp ngân hàng, paparazi từng đưa tin cô là cô chiêu nhà giàu có, mà người dân Hồng Kông lại thích hóng hớt tin đồn về những gia đình giàu có. Cho nên danh tính của cô cũng đã mang theo lưu lượng.

Phóng viên nhanh chóng đồng ý.

Giám sát Khổng lại tiếp tục gọi điện thoại cho tòa soạn báo thứ hai. Nghe trần thuật xong, tất cả mọi người đều vui vẻ đồng ý. Phải biết trước đây giám sát Khổng gây áp lực hay cho họ lợi ích thì họ mới có thể đăng bài. Lần này thái độ lại thay đổi 180 độ, còn cầu xin giám sát Khổng nói thêm. Tâm trạng anh ấy cực kỳ thoải mái, trong lòng ngày càng thấy coi trọng Tần Tri Vi. Nhìn xem, đây chính là người có thể mang vẻ vang về cho đội cảnh sát, về sau anh ấy phải tạo mối quan hệ tốt với đối phương, nói không chừng sau này thành tích của anh ấy phải dựa vào cô.

Tần Tri Vi cũng không biết giám sát Khổng nghĩ nhiều như vậy. Cô phối hợp với công việc của phòng quan hệ công chúng xong thì vào lớp học, bên trong thưa thớt có khoảng mười cảnh sát đang ngồi.

Lại ít hơn hôm qua vài người.

Cô mở ra sách, dự định chờ chuông lên lớp vang lên thì chính thức bắt đầu, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng kêu bất ngờ, cô theo bản năng ngẩng đầu lên thì thấy Lư Triết Hạo đưa cả tổ tới nghe giảng bài.

Mười một người ầm ầm đi tới, khiến hành lang chật kín, những người khác nhao nhao dừng chân nhìn về phía bọn họ.

Pháp chứng Trịnh Anh Kiệt cùng trợ lý của mình lên lầu giao hồ sơ, nhìn thấy bọn họ tới nghe giảng bài, có chút kinh ngạc: “Mọi người đã tăng ca mấy ngày trời rồi mà sao không về nhà ngủ bù?”

Lư Triết Hạo chống cửa, nhìn về phía anh ấy, cười hì hì nói: “Đến nghe giảng!”

Trịnh Anh Kiệt cảm thấy anh ta đang nói mớ, với tính tình kiệt ngạo khó thuần của anh ta mà còn có thể chủ động học thêm á?

Anh ấy nghiêng đầu nhìn sang, nhìn thấy Tần Tri Vi ở bên trong. Vật chứng trước đó đều do Trịnh Anh Kiệt làm, anh ấy và Tần Tri Vi cũng xem như đã gặp mặt, lập tức hiểu ra: “Khó trách!”

Những người khác tò mò hỏi: “Khó trách cái gì vậy?”

Sau khi vụ án được phá, tất cả mọi người vội vàng sửa sang lại hồ sơ, muốn tan ca sớm chút, cho nên không ai có thể ra ngoài khoe khoang.

Hiện tại nhìn thấy bọn họ không đi tra án, ngược lại chạy tới nghe giảng, lập tức có người hỏi: “Có phải vụ án được phá rồi không?”

Lư Triết Hạo cũng không khó chịu, chỉ vào Tần Tri Vi đang đứng trên bục giảng rồi mỉm cười nói: “Madam giúp chúng tôi phá án. Cô ấy thật sự có bản lĩnh, chúng ta đến nghe tiết học về kiến thức tiên tiến của cô ấy.”

Nói xong, anh ta không hề để ý tới những người này, dẫn đầu đi vào phòng học.

Vốn dĩ Cao Lau Giày đi theo phía sau anh ta, lúc này lại cố ý rớt lại cuối cùng để nói với các cảnh sát về sự tích huy hoàng của Tần Tri Vi. Miệng lưỡi anh ta lưu loát, kể về vụ án thì mập mờ khó hiểu, còn quá trình phá án thì quanh co phức tạp, vì thế càng ngày càng nhiều cảnh sát dừng ở cửa để nghe anh ta kể.

Sau đó vang lên những tiếng kêu bất ngờ, có cảnh sát có lòng cầu tiến không để ý tới việc nghe chuyện xưa, mà trở về phòng cầm quyển sổ nhỏ rồi rẽ vào phòng học nghe giảng bài.

Tiếng chuông vang lên, cuối cùng Cao Lau Giày cũng kể xong.

Những cảnh sát khác còn chưa thỏa mãn, rất muốn đi vào nghe giảng, thò đầu nhìn thấy bàn đã ngồi kín, những người này cũng không rời đi, mà đứng ở phía sau nghe tiết học của cô.

“Chúng ta phân tích về tâm lý của sát nhân trong vụ án cướp bóc lần này. Mục đích của kẻ hiềm nghi là tài sản. Điển hình đặc trưng của loại người này là tôn trọng bạo lực, bình thường hành vi đặc thù của loại người này không quá thông minh, nhưng mà dám làm, điểm cần chú ý ở đây là tên cướp không phải là mất đi lý trí. Dựa theo Hắc Cốt Đông mà nói, trước khi anh ta thực hiện hành vi cướp bóc, đã cẩn thận lựa chọn thời gian và địa điểm gây án, cố gắng giảm thấp xác suất bị bắt của mình. Chúng ta lại phân tích về cảm xúc đặc thù của tên cướp, phần lớn thì cảm xúc đều không ổn định, dễ kích động, tốc độ phản ứng của cảm xúc rất nhanh và cường độ cũng cao…”

Cô giảng bài không có máy móc, mà kết hợp với ví dụ thực tế lần này để phân tích tâm lý đặc thù của hung thủ. Bởi vì đây là vụ án vừa mới xảy ra ở ngay Hồng Kông, dù là các cảnh sát không có tham dự vụ án này cũng nghe đến say mê.

Vốn dĩ có người dự định sau khi tan làm hẹn bạn bè đi xem phim, nhưng nghe giảng quá chăm chú, cảm thấy sắp trễ, người bên cạnh bèn nhắc nhở anh ta, anh ta lại nhìn đồng hồ rồi nói: “Đã muộn rồi, bây giờ chạy tới cũng không kịp, thôi để nghe hết rồi tính tiếp.”

Một tiết học kết thúc, mọi người nghe vẫn chưa thỏa mãn, nhao nhao chạy đến bục giảng tìm Tần Tri Vi để ghi danh.

Tần Tri Vi bảo bọn họ liên lạc với chị Chu, đối phương phụ trách sắp xếp lớp, tìm cô cũng vô dụng.

Chị Chu đã tan ca, đành để ngày mai rồi tới tìm cô ấy đăng ký.

Lư Triết Hạo tiến lên: “Tiết học của cô thật sự rất hay, tôi nghe xong cũng được lợi không nhỏ. Trước đây là do tôi hẹp hòi, đúng lúc tôi cũng về nhà, tiện đường đưa cô về luôn.”

Tần Tri Vi cũng không khách sáo với anh ta, gật đầu đồng ý.

Ở trên xe, cô nhắm mắt chợp mắt một lát, rất nhanh đã ngủ thϊếp đi.

Đến nơi, Lư Triết Hạo vỗ vai cô, cô vội vã tạm biệt đối phương.

Về đến nhà, cô lại ngủ không được, ngồi ở trước bàn đọc sách bắt đầu suy nghĩ: Bây giờ cô đã chắc chắn trăm phần trăm là mình có được bàn tay vàng.

Đối với cô mà nói, bàn tay vàng là niềm vui bất ngờ. Xuyên không đến thập niên 90 của Hồng Kông, thật ra cô cũng không mấy vui. Bởi vì nguyên chủ có thân phận phượng hoàng, nhưng thật ra lại là một kẻ nghèo rớt mồng tơi. Mà cô lại có được ba căn nhà ở Bằng Thành, giá trị hơn ba mươi triệu. Trở lại trước ngày giải phóng trong một đêm, cô có thể vui vẻ mới là lạ.

Hiện tại có bàn tay vàng, cuối cùng có thể bù đắp được chút thiếu hụt này.

Cô bắt đầu suy nghĩ về bàn tay vàng.

Đầu tiên thì bàn tay bàng này từ đâu mà tới?

Cô xuyên không cũng được nửa tháng, mộng đẹp hay ác mộng đều đã thấy mấy lần nhưng đây là lần đầu tiên mơ thấy hiện trường gϊếŧ người.

Trong lúc nằm viện cũng nghe những người nhà khác nhắc tới vụ án gϊếŧ người này, lúc ấy chỉ nghe loáng thoáng, cũng không để ở trong lòng, cũng không có nằm mơ. Có khi nào không có liên quan đến hiện trường, mà liên quan đến nạn nhân hoặc hung thủ.

Cô nghĩ có thể loại trừ nạn nhân. Bởi vì lúc cô nằm viện, người phụ nữ ở giường bên cạnh bị người ta chém ba nhát dao, khó khăn lắm bác sĩ cấp cứu một ngày một đêm mới cứu được, nằm ở trên giường một đêm, ban đêm bị sốt cao, cuối cùng vẫn không chống cự được mà chết.

Người phụ nữ đó chết thảm như vậy, máu chảy còn nhiều hơn cả ông chủ ở Thâm Thủy Bộ, nhưng ban đêm cô cũng không nằm mơ thấy.

Nếu không phải là nạn nhân, vậy chỉ có thể là hung thủ. Cô chỉ mơ thấy hiện trường vụ gϊếŧ người sau khi gặp hung thủ.

Ngoài ra, tình cảnh trước sau hai lần cô nằm mơ cũng không giống nhau.

Lần đầu tiên, Hắc Cốt Đông trong giấc mơ rất hoảng hốt. Lần thứ hai lại bình tĩnh.

Căn cứ vào dấu vết hiện trường để lại, cô có thể kết luận giấc mơ đầu tiên giống hiện trường thật sự của vụ án đến chín mươi phần trăm.

Trong hai giấc mơ, khác biệt lớn nhất chính là tâm trạng của hung thủ. Cho nên cái cô mơ thấy không phải hiện trường gϊếŧ người, mà là giấc mơ của bản thân hung thủ.

Ngay từ đầu anh ta còn hoảng hốt, cho nên giấc mơ cũng hỗn độn. Sau đó anh ta tẩy não bản thân thành công, cho nên giấc mơ rất ổn.

Lần thứ ba cô mơ thấy quá khứ của Hắc Cốt Đông. Có một số cảnh tượng ấm áp khi bố mẹ anh ta còn sống, có một số lại là hồi ức quá khứ mà anh ta không thể chịu nổi.

Ba giấc mơ đều có liên quan đến hung thủ, cô đã thẩm vấn Hắc Cốt Đông rồi, câu trả lời của anh ta cũng chứng minh điểm này.

Tiếp theo là con số màu đỏ giữa chân mày Hắc Cốt Đông. 100% trở thành 120%, điều này có nghĩa là gì? Có phải là đã phạm tội rồi không? 1 chứng tỏ là đã gϊếŧ một người? 20% thể hiện tâm trạng muốn gϊếŧ người?

Hắc Cốt Đông đã chính miệng nói, lúc cảnh sát không điều tra được anh ta, anh ta càng ngày càng bành trướng, có phải điều này chứng tỏ anh ta sắp gϊếŧ người tiếp không?

Muốn chứng thực suy nghĩ của mình có chính xác hay không, cô quyết định ngày mai đến nhà giam thăm tù, nơi đó mới là nơi giam giữ phạm nhân.